Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 254 : Hóa ra là….không nên tranh thủ

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Ở Male.



Robert đi tới chỗ Đàm Dịch Khiêm đang nằm trên ghế dựa giữa bãi biển phơi mình dưới ánh nắng mặt trời.



Robert nhìn thoáng qua Đan Nhất Thuần đang cùng Liễu Nhiên ngồi nghịch cát

trên bãi biển cách đó không xa chỉ biết thở dài, “Cậu cứ thế mà bỏ lại

một mình Tử Du ở Los Angeles, cậu đành lòng sao?”



Đàm Dịch Khiêm đeo kính râm lên nhắm mắt giả vờ ngủ.



Robert lạnh nhạt nhìn người nào đó đang nằm trên ghế dài, phiền não nói, "Này, cậu đừng tỏ ra cái thái độ dửng dưng đó với tôi, bây giờ cậu đang ở

trên địa bàn của tôi, do tôi quyết định.....”



Đàm Dịch Khiêm vẫn trầm mặc không nói.



Robert rốt cuộc không kềm chế được nữa, tức giận chống nạnh nói, "Đàm Dịch

Khiêm, nếu như bây giờ cậu không trả lời tôi, tôi lập tức đến Los

Angeles đón Tử Du đến đây!"



Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc mở mắt ra lạnh nhạt nói, "Chuyện của tôi và cô ấy không cần cậu quan tâm!”



Robert ngồi xuống ghế dựa bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, tức giận trừng mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Tôi không quan tâm cậu, nhưng tôi quan tâm Tiểu Du, tôi

không cho phép cậu ức hiếp cô ấy! Cậu nói cho tôi biết, cậu và Tiểu Du

đang cãi nhau phải không?”



Đàm Dịch Khiêm ngay lập tức đứng dậy khỏi ghế dựa cất bước đi thẳng về phía trước.



Robert vội vàng đuổi theo, dùng bóng dáng cao lớn của mình chắn ngang trước

mặt Đàm Dịch Khiêm, ảo não nói, "Tôi thật sự là đần mà, mấy hôm đó Tiểu

Du rõ ràng buồn bực không vui, tôi lại còn tưởng là cậu và nghĩ cô ấy

vẫn hòa thuận, đúng ra tôi nên ở lại Los Angeles...”



Dưới lớp kính râm, đôi mắt sâu thẳm u ám của Đàm Dịch Khiêm nhíu lại, “Từ khi nào mà cậu quan tâm tới cô ấy nhiều như thế?”



Robert thẳng thắn nói, "Tôi chỉ không chịu được khi thấy cô ấy bị cậu bắt nạt!”



Đàm Dịch Khiêm vẫn bước chân đi, bình thản nói, "Tôi nhớ đã có lần nói với cậu rồi!”



Robert vội vàng đuổi theo, "Nói cái gì?"



Giọng Đàm Dịch Khiêm lanh lảnh nói, "Tôi và cô ấy không thể tiếp tục được nữa!”



Robert nhất thời ngơ ngác tại chỗ, sau một hồi lâu mới sực tỉnh phản ứng được, "Hả.... cậu đang đùa với tôi ư?”



Lúc này Đan Nhất Thuần mặc một bộ váy màu trắng dắt tay Liễu Nhiên đi tới hướng bọn họ.



Robert đang muốn lên tiếng nói tiếp nhưng chỉ đành phải nuốt vào trong lòng.



"Ba ——"



Liễu Nhiên đưa tay muốn Đàm Dịch Khiêm bế.



Đàm Dịch Khiêm ngồi xổm người xuống, cưng chiều bế lấy Liễu Nhiên.



Liễu Nhiên vòng tay qua cổ Đàm Dịch Khiêm, vui vẻ nói, "Ba, con và dì Đan xây được một tòa thành rất lớn....”



Khuôn mặt Đàm Dịch Khiêm bỗng trở nên dịu dàng, "Giỏi vậy sao?"
tâm đến nó, hoặc là nói, cô đã cho rằng anh sẽ để ý đến phần tình cảm mà hôm nay đã không còn quan trọng với anh nữa...



Nếu đúng như giải thích này, vậy thì, tất cả những suy nghĩ không thể thông suốt của cô đã có lời giải đáp.....



Bởi vì không còn quan tâm cho nên anh mới không chút do dự mà đưa đơn ly hôn cho luật sư......



Bởi vì không còn quan tâm cho nên anh chỉ muốn dẫn theo một mình Liễu Nhiên đi Male....



Bởi vì không còn quan tâm cho nên anh mới tháo ra chiếc nhẫn cưới của bọn họ....



Bởi vì không còn quan tâm cho nên mọi người xung quanh mới có thể dễ dàng biết chuyện cô tranh thủ ba tháng để lấy lòng anh…..



Suy nghĩ như vậy, Hạ Tử Du nằm trên giường nhưng không thể nào ngủ được, rốt cuộc chỉ có thể tự cười khổ.....



Trong chớp mắt, cô đột nhiên nhận ra, thì ra là cô đã sai lầm rồi....



....



Ba ngày sau tức là một tuần sau khi Đàm Dịch Khiêm và Liễu Nhiên đi nghỉ mát ở Male.



"Mẹ...."



Liễu Nhiên vừa được bế xuống xe sau khi đi chơi về liền vui vẻ chạy ào vào trong lòng Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du nghe người giúp việc nói bọn họ đi nghỉ mát đã về đến, lúc này mới đứng trước cửa để chờ đón họ.



Hạ Tử Du ôm con gái, ân cần lau đi mồ hôi trên trán cho con gái, “Liễu Nhiên, đi chơi có vui không?”



Liễu Nhiên gật đầu thật mạnh, "Dạ, biển ở chỗ của chú ‘củ cải’ rất đẹp....

Dì Đan còn dẫn Ngôn Ngôn đi xây lâu đài cát, rồi còn dẫn Ngôn Ngôn đi

xem rất nhiều rất nhiều chú cá nhỏ thật dễ thương....”



Lời nói

và cử chỉ của Liễu Nhiên rất háo hức, hoàn toàn không còn sự lo lắng và

không vui vì không nỡ xa Hạ Tử Du khi ngày đó đi cùng với Đàm Dịch

Khiêm.



Cho dù trong lòng cảm thấy buồn tủi, nhưng Hạ Tử Du vẫn

như không hề gì nở nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng hỏi, "Liễu Nhiên, ba con

đâu?"



"Ba ở kia kìa!"



Hạ Tử Du theo ánh mắt Liễu Nhiên nhìn tới chỗ Đàm Dịch Khiêm đang ngồi ở trong xe nói chuyện điện thoại.



Đàm Dịch Khiêm ngồi trong xe mặc một bộ quần áo đơn giản thoải mái, nhìn thật lịch sự và bảnh bao.



Hạ Tử Du nhìn lại con gái trong lòng, nhẹ giọng nói, "Liễu Nhiên, con đi

với dì về phòng trước, mẹ nói chuyện riêng với ba con một chút.”



Liễu Nhiên ngoan ngoãn ‘Oh’ lên, sau đó người giúp việc bế theo Liễu Nhiên đi vào biệt thự.



Hạ Tử Du đứng ngoài cửa xe đợi Đàm Dịch Khiêm trò chuyện xong bước ra khỏi xe, cô mới ngẩng đầu lên trên môi nở nụ cười, bình tĩnh nói với Đàm

Dịch Khiêm, "Dịch Khiêm, mẹ em có gọi điện thoại tới cho em, bà muốn em

về thành phố Y chơi với bà một chuyến... Mẹ em chưa gặp Liễu Nhiên lần

nào, cho nên sẵn thời gian còn chưa hết ba tháng, em muốn dẫn Liễu Nhiên đến thành phố Y chơi một lần....”