Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 263 : Thành toàn (1)
Ngày đăng: 18:16 19/04/20
Sau khi có quyết định, việc đầu tiên Hạ Tử Du làm chính là đi tìm Đàm Dịch Khiêm.
Tuy rằng một khi đã dứt khoát ra đi thì không cần thiết phải nói lời tạm
biệt, nhưng sáng nay nghe hai người giúp việc nói chuyện, cô nhận thấy
mình cần phải đến tìm anh một lần....
Đi vào "Đàm thị" lên thẳng
lầu 98, cô vẫn như thường ngày nở nụ cười hòa nhã với mọi người, ngày
trước khi đứng trong thang máy cô còn có thể tươi cười hạnh phúc, nhưng
hôm nay cũng trong không gian nhỏ hẹp chật kín này thế nhưng cô lại
không thể nào nở nổi nụ cười, ngay cả phản chiếu trong kính của thang
máy cũng chỉ là dáng vẻ cô độc hiu quạnh.
Lúc cửa thang máy mở ra thì Hạ Tử Du đã khôi phục lại tinh thần, cô bước ra khỏi cửa thang máy.
Hạ Tử Du đang muốn đi tới phòng làm việc Đàm Dịch Khiêm, đúng lúc nhìn
thấy chị Dư đang bước ra khỏi phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm.
Chị Dư vô tình ngước mắt lên cũng nhìn thấy Hạ Tử Du, bước chân chị hơi
chậm lại, không thể không cung kính chào hỏi, "Bà tổng giám đốc."
Thái độ của Hạ Tử Du đối với Dư Mẫn vẫn là sự cung kính dành cho bậc anh chị, cô lễ phép nói, "Chị Dư, tôi đến tìm Dịch Khiêm."
Chị Dư trả lời với giọng điệu máy móc, "Tổng giám đốc đang họp, lúc này sợ rằng không tiện quấy rầy."
Hạ Tử Du từ tốn nói, "Chị Dư, tôi biết rõ giờ này anh ấy vẫn chưa vào họp...."
Chị Dư nghiêm nghị giải thích, "Bà tổng giám đốc, tôi không có gạt cô, tổng giám đốc quả thực là đang họp.... Nếu như nhất định phải gặp tổng giám
đốc ngay bây giờ, thì để tôi giúp cô báo lại với tổng giám đốc một tiếng là được."
Nghe lời nói không vui của chị Dư Hạ Tử Du im lặng không nói gì.
Bất ngờ Hạ Tử Du đột nhiên buồn bã thốt lên, "Chị Dư...."
Chị Dư quay mặt sang một bên.
Hạ Tử Du rũ xuống rèm mắt sau đó ngước lên, do dự một lúc mới nhẹ giọng
nói, "Thật sự thì tôi rất lấy làm tiếc vì tôi và chị không thể trở thành bạn của nhau.... Từ nhỏ đến lớn, khi còn bé bởi vì có địa vị là người
nhà họ Hạ nên tôi chưa bao giờ có được một tình bạn chân thành nào cho
mình. Sau khi lớn lên vào làm việc ở ‘Đàm thị’, cũng bởi vì tính cách đó mà không thể tạo được mối quan hệ tốt với những đồng nghiệp, nhưng tôi
vẫn luôn ao ước có được một tình bạn thật sự, cho đến khi quen biết Dịch Khiêm, quen biết chị.... Lần đầu tiên được gặp chị, tôi đã nhận thấy
chị là một người chị hòa ái dễ gần, sau đó tôi và Đàm Dịch Khiêm đã trải qua vô số chuyện không vui, từ đầu đến cuối chị vẫn luôn đứng về phía
tôi. Có nhiều lúc tôi đã cho rằng chị thật giống như một người chị gái
của tôi, sẽ dạy cho tôi về đạo lý làm người, cũng sẽ yêu thương che chở
tôi, thời điểm khi tình cảm của tôi và anh ấy xảy ra vấn đề thì cũng
chính là chị đã luôn ở bên cạnh khích lệ tôi...."
Tuy chị Dư vẫn
dùng lời lẽ cung kính, nhưng trong lời nói không hề che giấu sự nhạt
nhẽo, "Bà tổng giám đốc, cô nói những chuyện này để làm gì? Những chuyện đã qua đó tôi quên mất nó từ lâu rồi, hiện tại cô vẫn là vợ của tổng
giám đốc, cô không có thất bại, vẫn có thể tỏ ra sự kiêu ngạo của mình ở trước mặt tôi."
Không để bụng những lời nói chối từ của chị Dư,
Hạ Tử Du lắc lắc đầu, chua xót nói, "Tôi hiểu rõ sự xa cách mà ngày hôm nay chị dành cho tôi, vì chị đã từng nhiệt tình hết lòng giúp đỡ tôi,
nhưng ngược lại tôi đã làm cho chị quá mức thất vọng.... Nhưng cho dù
hôm nay chị có đối xử với tôi như thế nào cũng được, tôi chỉ muốn nói
với chị một câu, trong lòng tôi chị vẫn mãi là một người bạn mà tôi kính trọng nhất."
Chị Dư nghi hoặc quan sát Hạ Tử Du, rất khó mà lý
giải được tại sao hôm nay Hạ Tử Du lại nói ra những lời này với mình,
hơn nữa, tồi tệ nhất chính là, lúc nghe Hạ Tử Du nói ra những lời đó chị lại khó có thể ngăn chặn sự xúc động từ đáy lòng.
Nhưng nghĩ đến ngày trước Hạ Tử Du có thể ngụy trang cho mình đến không chê vào đâu
được, chị Dư cuối cùng đành phải dằn xuống sự xúc động nhỏ nhoi đó vào
tận đáy lòng, chị lạnh giọng đáp lại Hạ Tử Du, "Coi bộ là bà tổng giám
Hạ Tử Du không để sự lạnh lẽo lúc này của anh vào trong mắt, đứng thẳng
người điềm tĩnh nói, "Em xin thề, em sẽ vì Liễu Nhiên mà bất chấp tất cả cho dù đó có là chuyện gì đi nữa, vì thế…...Anh đừng nên thách thức
em."
Đàm Dịch Khiêm nhìn thấy sự kiên định lúc này trong
mắt Hạ Tử Du còn hơn cả trong quá khứ, anh nhíu mày, không vui nói,
"Chúng ta cần gì phải tranh cãi đến mức này?"
"Đúng, quả thực là
không cần thiết phải tranh cãi...." Hạ Tử Du thoáng nở nụ cười nhạt nhẽo nói, "Nếu vậy, tại sao anh không đồng ý để Liễu Nhiên đi theo em? Chúng ta ly hôn rồi, nói về mặt pháp lý chắc chắn anh sẽ không đối xử tệ với
em, em sẽ có đầy đủ khả năng để nuôi dưỡng Liễu Nhiên.... Nếu như anh
hiểu được Liễu Nhiên là con gái của anh, thì anh sẽ không có lý do gì mà vứt bỏ con bé, sao anh không suy nghĩ lại xem, tương lai anh và Nhất
Thuần sẽ còn có rất nhiều đứa nhỏ khác?" Không biết vì sao, lúc Hạ Tử Du nói đến câu nói sau cùng, giọng cô chợt như bị nghẹn lại.
Đàm Dịch Khiêm độc đoán nói, "Không được thương lượng."
"Vậy em cũng không thể làm gì khác hơn đành phải mở một cuộc họp báo với phóng viên vậy!"
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng liếc nhìn Hạ Tử Du.
"Anh không suy nghĩ cho mình, thì cũng nên nghĩ cho Nhất Thuần.... Nếu như
bị mang danh tiếng là kẻ thứ ba, cuộc sống hôn nhân sau này của hai
người sẽ bị dư luận người đời chỉ trích đến nữa bước cũng thấy khó đi,
như anh nói đấy, kỹ thuận diễn của em rất tinh xảo, đương nhiên lúc đó
em sẽ phát huy hết kỹ thuật diễn của mình để cả thế giới cũng phải đồng
tình với em."
Thấy sắc mặt căng thẳng của Đàm Dịch Khiêm vì những lời cô nói lúc này mà thoáng thả lỏng, biết đã đá động được đến dây
thần kinh nhạy cảm của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du dịu giọng lại đôi chút
rồi nói tiếp, "Con giao cho em anh có thể yên tâm.... Em là mẹ của Liễu
Nhiên, em có thể cho con bé tình thương của mẹ mà không một ai có thể
thay thế được, cũng sẽ nuôi dưỡng nó lớn lên khỏe mạnh vui vẻ như bao
đứa trẻ khác."
Đàm Dịch Khiêm im lặng không nói gì, có vẻ như đang suy nghĩ những lời nói vừa rồi của Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du thấy Đàm Dịch Khiêm suy nghĩ quá lâu, lo sợ bị Đàm Dịch Khiêm từ
chối nên cô vội bổ sung thêm một câu, "So với anh, em càng thích hợp có
con bé hơn, không phải sao?"
Thời gian trôi qua tưởng chừng như cả một thế kỷ, rốt cuộc Hạ Tử Du cũng nghe được câu trả lời của Đàm Dịch Khiêm.
"Được."
Hạ Tử Du thầm reo lên ở đáy lòng, "Cám ơn...."
Đàm Dịch Khiêm đột nhiên hỏi cô, "Em tính sáng mai đi sao?"
Hạ Tử Du gật nhẹ đầu, "Dạ."
Đàm Dịch Khiêm không nói thêm gì nữa.
Bầu không khí bỗng rơi vào im lặng, Đàm Dịch Khiêm xoay người đi tới trước
bàn làm việc, nhấn xuống điện thoại nội bộ trên bàn, "Tiếp tục cuộc hội
nghị vừa rồi."
Chuyện cần nói đã nói xong, Hạ Tử Du biết cũng đến lúc mình nên đi rồi, cô quay mặt sang nhìn Đàm Dịch Khiêm, vốn định nói một tiếng tạm biệt với anh, nhưng khi ánh mắt nhìn tới chiếc cà vạt
trên cổ anh, cô đột nhiên bị kích động không muốn nói ra lời đó nữa, chỉ lịch sự chào anh một tiếng, "Vậy.... Em đi đây."
Đàm Dịch Khiêm không trả lời lại với Hạ Tử Du, mà mở ra xấp văn kiện trên mặt bàn.
Hạ Tử Du không do dự xoay người bình tĩnh đi ra khỏi phòng.