Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 264 : Thành toàn (2)
Ngày đăng: 18:16 19/04/20
Khi Hạ Tử Du vừa cất bước xoay người đi, cô không hề biết Đàm Dịch Khiêm
chợt ngước mắt lên nhìn theo bóng lưng mình, sau đó anh lại chuyển mắt
nhìn vào đống văn kiện đã sắp xếp gọn gàng ở trên mặt bàn, nhìn đống văn kiện đó anh ngồi thẫn thờ rất lâu.
Qua một hồi lâu, Đàm Dịch Khiêm tựa người vào ghế dựa, nới lỏng cà vạt trên cổ.
------
Hạ Tử Du đứng ở ven đường ngoắc lại một chiếc tắc xi, nói xong địa chỉ rồi cúi người ngồi vào trong xe.
Ngồi sát gần vào cửa sổ, Hạ Tử Du không kiềm được liếc mắt nhìn tập đoàn
"Đàm thị" đang dần lui về phía sau, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở tầng 98 là tầng lầu cao nhất của "Đàm thị".
Mãi đến thi tập đoàn "Đàm thị" đã hoàn toàn mất hút khởi tầm mắt mình, cô mới thôi không nhìn nữa.
Cô không hề hay biết, nước mắt từ lúc nào đã thấm ướt cả viền mắt mình.
Nhận thấy nước mắt ngưng tụ trong vành mắt sắp thành nước trượt ra ngoài, cô lặng lẽ dùng tay gạt đi những dòng lệ đó, vẻ mặt cũng không hề có sự
đau thương nào.
Mọi đau khổ đều đã qua rồi, về sau mình cũng sẽ không còn trải qua đau đớn gì nữa, thì cần gì phải rơi lệ?
Anh cũng đã đồng ý giao con cho cô, đây cũng coi như là một chuyện vui mừng rất lớn đối với cô rồi....
Thật lòng mà nói, lúc đi tìm anh, cô không nghĩ mình sẽ dễ dàng được thuận
lợi như vậy, vì dù sao anh cũng rất yêu thương Liễu Nhiên, muốn anh bỏ
mặc Liễu Nhiên, khả năng đó còn khó hơn lên trời.... Nhưng không thể ngờ tới, cô lại thuyết phục được anh.
Cô đương nhiên biết mình không có năng lực thuyết phục anh, điều quan trọng nhất là cô đã biết dùng
đúng cách, tìm đúng điểm yếu của anh....
Làm người ai cũng có
điểm yếu, Arsène đã từng nói điểm yếu của Đàm Dịch Khiêm là cô, cho nên
họ mới có thể ép buộc Đàm Dịch Khiêm làm bất cứ chuyện gì, như hiện nay
cô lại dùng cách thức hữu dụng này ở trên người Đàm Dịch Khiêm....
Đúng vậy, hôm nay Đan Nhất Thuần chính là điểm yếu của Đàm Dịch Khiêm....
Con người ai cũng sẽ vì người hoặc sự việc mình quan tâm mà làm tất cả điều gì, đây là chuyện thường tình của con người.
Kết quả như thế khiến cô rất vui, chỉ có chút ngoài dự đoán, không ngờ anh
vì Đan Nhất Thuần lại thật có thể giao Liễu Nhiên cho cô....
....
Về tới biệt thự, Hạ Tử Du vừa thay ra đôi dép lê, cùng lúc đó Liễu Nhiên cũng đang cầm một bộ ghép hình chạy về phía Hạ Tử Du.
Y tá chăm sóc cho ông Đàm 24h lúc này không có ở đây, trong căn phòng
bệnh rộng lớn như vậy chỉ có mỗi một mình ông Đàm cô đơn quạnh quẽ mà
nằm ở trên giường bệnh.
Vì là buổi tối nên khiến cho máy móc đang hoạt động điều trị ở trên người ông Đàm âm vang khác thường, Hạ Tử Du
ngồi xuống cạnh mép giường, nhìn khuôn mặt từ ái của ông Đàm nằm ở trên
giường bệnh, áy náy nói, "Bác trai, rất xin lỗi, con vốn định là chiều
nay đến thăm bác, nhưng không ngờ con vừa chợp mắt đã nằm ngủ quên đến
trời tối, cũng không kịp mua đến cho bác bó hoa nào...."
Ông Đàm cứ yên tĩnh mà ngủ, nghiễm nhiên đây là thời điểm rất thích hợp để lắng nghe.
Hạ Tử Du đứng dậy kéo chăn lên đắp cho ông Đàm, nhỏ nhẹ nói với ông, "Bác
phải tự chăm sóc lấy mình, có lẽ sau này con sẽ không thể đến thăm bác
được nữa...."
Cứ thế Hạ Tử Du giống như thật sự đang nói chuyện phiếm với ông Đàm.
Trò chuyện được một lúc, Hạ Tử Du bỗng nhớ tới những chuyện đã xảy ra trong thời gian gần đây, rồi bất chợt cô bật khóc thút thít.
Tuy rằng
vẫn ngây thơ như đứa trẻ mà dùng tay gạt đi nước mắt đang chảy xuống,
nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được tiếng nức nở, cô chỉ có thể nói xin lỗi với ông Đàm, "Bác trai, con xin lỗi, không phải con muốn khóc ở
trước mặt bác, nhưng con cảm thấy thật khó chịu, con cũng không biết có
thể nói với ai...."
....
"Bác trai, con không có giận anh ấy, con thật lòng mong muốn tương lai anh ấy sẽ có được cuộc sống thật hạnh phúc."
"Bác trai, con dẫn theo Liễu Nhiên đi, bác sẽ không giận con, đúng không?
Nếu ngày nào đó bác tỉnh lại, con nhất định sẽ dẫn Liễu Nhiên về thăm
bác, xin tha thứ cho con...."
....
Sau khi kể ra hết rất
nhiều chuyện với ông Đàm tâm tình Hạ Tử Du dần dần cũng bình phục lại,
cô thật thoải mái thở nhẹ một hơi, mỉm cười nói với ông, "Bác trai, được nói ra hết nỗi lòng với bác như vậy, bây giờ con đã thấy dễ chịu hơn
nhiều, cám ơn bác đã đồng ý lắng nghe con nói...."
Ngồi nán lại ở trong phòng bệnh khoảng chừng một giờ nữa, Hạ Tử Du mới nhẹn nhàng đứng dậy, ưu buồn nhìn ông Đàm nói, "Bác trai, con phải đi rồi.... Bác hãy
bảo trọng."