Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 265 : Chuyện quá khứ, cứ xem như quần áo anh mua cho cô, không mặc nữa thì vứt (1)

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Sáng sớm hôm sau.



Đầu Thu, hoa cỏ cây cối trong vườn vẫn luôn xanh tươi mơn mởn, nhưng trông nó có vẻ hơi lạnh lẽo.



Hạ Tử Du dừng chân trước một bụi cây cỏ chanh, nhìn ngắm chúng một hồi lâu mới xoay người đi.



Lúc xoay người nhìn thấy người giúp việc đang dẫn Liễu Nhiên đi về phía cô, cô nhìn Liễu Nhiên cười, ngồi xổm người xuống dang tay ra đón Liễu

Nhiên đang chạy bổ nhào vào trong ngực mình.



Liễu Nhiên chạy vọt tới trong ngực mẹ, đưa tay ôm lấy mẹ, cọ nhè nhẹ vào gương mặt, "Mẹ...."



Hạ Tử Du bế lên Liễu Nhiên, vừa đi vừa hỏi, "Con ăn sáng xong rồi sao?"



Liễu Nhiên gật đầu, "Dạ!"



Hạ Tử Du cọ nhẹ vào chiếc mũi nhỏ con gái, nhẹ giọng nói, "Vậy chúng ta đi thôi!"



"Mẹ, mẹ nói muốn dẫn Ngôn Ngôn đến nhà bà ngoại, vậy chúng ta phải đi bao lâu?"



Hạ Tử Du nghiêng đầu suy nghĩ, “À, việc này.... Mẹ vẫn chưa nghĩ kỹ phải

đi bao lâu nữa.... Ngôn Ngôn không nỡ rời khỏi đây sao?"



Liễu Nhiên lắc đầu, "Ngôn Ngôn nghĩ là ba sẽ cùng đi với chúng ta.... Ba hay mẹ ai Ngôn Ngôn cũng không muốn xa hết!"



Hạ Tử Du cười nhẹ, "Bé ngốc, ba con rất bận, lần trước đã dẫn con đến chỗ

chú ‘củ cải’ chơi rồi, sao con còn có thể yêu cầu ba dẫn con đến chỗ bà

ngoại được nữa chứ? Hay là Ngôn Ngôn không thích đi với mẹ đến nhà bà

ngoại?"



Liễu Nhiên gấp gáp nói, "Mẹ, không phải vậy.... Mẹ ở đâu, Ngôn Ngôn cũng phải theo mẹ đến đó!" Nói xong ỷ lại ôm lấy Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du vui vẻ cười cười, "Đây mới là con gái ngoan của mẹ!"



Liễu Nhiên đột nhiên hỏi, "Vậy chúng ta phải mau sớm trở về, nếu không ba ở nhà một mình sẽ rất buồn đó!"



Hạ Tử Du cười nhưng lại im lặng không trả lời câu hỏi của con gái.



....



Bế theo Liễu Nhiên, Hạ Tử Du nhìn tài xế đem rương hành lý cực lớn bỏ vào cóp sau xe.



Tài xế đóng cửa cóp sau xe, thắc mắc hỏi Hạ Tử Du, "Cô chủ, cô đi về thăm

nhà có một chuyến mà cần phải mang theo nhiều đồ vậy sao?"



Tài xế không biết chuyện Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm đã thỏa thuận ly hôn, ông

vẫn nghĩ Hạ Tử Du cũng như hai lần trước dẫn theo con gái đi chơi cho

khuây khỏa.



Không biết nên trả lời câu người tài xế hỏi như thế nào, Hạ Tử Du ngớ ra một lúc mới cố gắng nặn ra một chữ, ".... Dạ."



Tài xế không hỏi nữa, ngay sau đó mở cửa xe cho Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du xoay người nhìn thoáng qua ngôi biệt thự ở phía sau, sau đó ôm Liễu Nhiên cúi người ngồi vào trong xe.



Liễu Nhiên ngồi trên đùi Hạ Tử Du, đôi con ngươi đen nhánh đảo qua đảo lại,

rồi bất chợt vui vẻ nói, "Mẹ, chúng ta đến nhà bà ngoại chơi, vậy bà

ngoại có biết làm món điềm tâm bánh trứng cho Ngôn Ngôn ăn không?"



Hạ Tử Du điểm nhẹ chóp mũi Liễu Nhiên, "Đương nhiên rồi, bà ngoại thương nhất là Ngôn Ngôn mà."
Dì Lưu ra dấu suỵt nhỏ bằng miệng, hạ giọng nói với bà Hạ, "Bà chủ, Ngôn Ngôn vừa mới ngủ...."



Bà Hạ gật nhẹ đầu, "Mau bế con bé đi lên phòng nghỉ đi."



"Dạ."



Bà Hạ bước xuống cầu thang, đi tới phòng khách.



Hạ Tử Du nhìn thấy bà Hạ đi xuống lập tức đứng dậy, trên khuôn mặt hơi tái nhợt nở một nụ cười thật rạng rỡ gọi, "Mẹ!"



Bà Hạ đi tới trước mặt Hạ Tử Du, cẩn thận quan sát gương mặt Hạ Tử Du gầy

gò hơn so với lần trở về trước, đau lòng nói, "Sao con lại gầy đến thế

này?"



"Da, đâu có!"



Hạ Tử Du đỡ bà Hạ ngồi xuống ghế sofa.



Bà Hạ chăm chú ngắm nhìn Hạ Tử Du, nhíu mày nói, "Sắc mặt con xem ra cũng không được tốt!"



Hạ Tử Du thoải mái mà giải thích, "Mẹ à, ngồi máy bay thời gian lâu như

vậy, mệt mỏi sắc mặt đương nhiên là phải vậy rồi.... Mẹ đừng quá lo

lắng."



Bà Hạ khẽ thở dài, "Con là do mẹ nuôi lớn, chẳng lẽ mẹ lại không nhận ra con bị mệt mỏi là do đâu sao?"



Hạ Tử Du cười nhẹ, từ từ rũ mắt xuống, thản nhiên nói, "Được rồi, mẹ, mẹ muốn hỏi cái gì."



Bà Hạ dịu giọng nói, "Mẹ có xem TV, nhìn thấy Dịch Khiêm giải thích về

chuyện tụi con ly hôn, vừa rồi mẹ còn nghĩ hẳn là sắp tới con và Dịch

Khiêm sẽ cùng nhau về đây, nhưng không ngờ hôm nay con lại về có một

mình...."



Hạ Tử Du ngước mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt hiền từ đầy quan tâm của bà Hạ.



"Con đừng hiểu lầm, không phải là mẹ không hoan nghênh con về, mẹ chỉ là thấy hơi khó hiểu...."



Hạ Tử Du đưa tay nắm lấy bàn tay ấm áp của bà Hạ tay, thản nhiên nói, "Mẹ, con và Dịch Khiêm đã ly hôn rồi, Ngôn Ngôn cũng được con nuôi dưỡng."



Nghe những lời nói đó của Hạ Tử Du, bà Hạ giật mình sững sốt, "Sao lại như thế? Mẹ nhìn thấy con và Dịch Khiêm ở trong TV...."



Bà Hạ chưa nói xong đã bị Hạ Tử Du cắt ngang, Hạ Tử Du điềm tĩnh nói,

"Những gì mẹ nhìn thấy đó không phải sự thật, anh ấy làm như vậy có lẽ

vì không muốn ký giả giới truyền thông chú ý tới chúng con, mà tạo thành sự bất tiện cho con và anh ấy."



Bà Hạ nghi ngờ, "Sao gọi là bất tiện?"



Hạ Tử Du trả lời, "Con chỉ muốn sống cuộc sống thật đơn giản, nếu như mỗi

ngày đều bị đám ký giả đi theo, con sao có thể được bình yên nổi."



Bà Hạ nghiêm mặt nói, "Ý mẹ muốn hỏi là về phía Dịch Khiêm chứ không phải hỏi con."



Hạ Tử Du hơi ngập ngừng rồi trả lời, "Anh ấy đã yêu thích một người phụ nữ khác, nếu công khai tin tức chúng con ly hôn, làm thế sẽ gây bất lợi

cho người phụ nữ anh ấy yêu...."



Bà Hạ khẩn trương hỏi, "Dịch Khiêm thích người phụ nữ khác? Ý con nói là Đan Nhất Thuần đang được báo chí nhắc tới?"



Hạ Tử Du im lặng như ngầm thừa nhận.