Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 266 : Chuyện quá khứ, cứ xem như quần áo anh mua cho cô, không mặc nữa thì vứt (2)

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Bà Hạ tức giận nghiến răng nói, "Dịch Khiêm này cũng thật là.... Đúng thật là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, trước đây thấy thái độ nó lo lắng khi con bị bắt cóc, mẹ còn nghĩ trong lòng nó rất quan tâm đến

con, ai ngờ nó lại nhanh chóng thay đổi đi thích người phụ nữ khác như

vậy, thật sự làm cho mẹ quá thất vọng! Con cần gì phải bao che cho nó?

Cứ nói rõ để cho khắp thiên hạ này đều biết tụi con ly hôn là bởi vì nó

có người tình khác, để xem nó còn giữ được danh dự không thì biết!!"



Hạ Tử Du phì cười nhẹ, "Mẹ, con không có bao che anh ấy, tình huống không

phải như mẹ nghĩ vậy đâu.... Thời gian con và anh ấy ở bên nhau, anh ấy

rất tốt với con, không phải vì sự xuất hiện của Nhất Thuần mà khiến cho

tình cảm chúng con tan vỡ, nguyên nhân quan trọng nhất là do hai đứa

con."



Bà Hạ không hiểu nói, "Giữa tụi con có vấn đề gì? Mẹ nhận thấy tụi con rất hạnh phúc."



"Mẹ, con và anh ấy gặp nhau như thế nào, mẹ là người hiểu rõ nhất, từ lúc

vừa mới bắt đầu, con đường mà tụi con đi đã không được bình thường như

bao cặp tình nhân khác, trong lòng con và anh ấy đều có vết thương, cho

nên hôn nhân của tụi con sẽ càng khó khăn hơn với người bình thường...."



Trong đầu bà Hạ bỗng nhớ lại hình ảnh Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm từng đối

chọi nhau trên tòa, mặc dù đứng về phía Hạ Tử Du, nhưng chuyện tình cảm

bà Hạ cũng hiểu chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng nhất.



Bà Hạ hỏi sang đề tài khác, "Vậy.... Sau này con định thế nào?"



Vẻ mặt lúng túng Hạ Tử Du buồn bã nói, "Mẹ, có thể con sẽ làm phiền đến mẹ một thời gian.... Tạm thời con vẫn chưa nghĩ ra mình nên đi đâu, dẫn

theo Ngôn Ngôn rày đây mai đó con thật không đành lòng, cho nên con muốn xin ở lại chỗ mẹ một thời gian, chờ suy nghĩ kỹ rồi con sẽ đi...."



Bà Hạ khiển trách nói, "Con nói lời ngu ngốc gì thế, ở nhà mình sao có thể gọi là quấy rầy chứ? Mẹ còn mong sao tương lai con hãy ở lại luôn tại

ngôi nhà này kìa, mẹ già rồi, có thể có được con gái và cháu gái ở bên

cạnh, mẹ vui còn không kịp nữa là...." Lúc nói lời này, đáy mắt bà Hạ

lóng lánh nước mắt.



Nhìn thấy bà Hạ vẫn thương yêu mình như ngày

nào, Hạ Tử Du nghẹn giọng hỏi, "Mẹ, mẹ thật chịu tha thứ cho việc con đã từng giấu giếm thân thế của mình?"



Bà Hạ vuốt nhẹ mái tóc đen

nhánh sau vành tai Hạ Tử Du, thương yêu nói, "Con biết không? Mẹ rất hối hận ngày trước đã trơ mắt nhìn con bị bắt vào tù.... Tìm được Tiểu Hân

mẹ cảm thấy rất vui, nhưng không có con ở bên cạnh, mẹ càng cảm thấy

mình như đã mất đi niềm vui...."



Hạ Tử Du vòng tay ôm chặt bà, "Mẹ, mẹ mãi mãi vẫn là người mẹ mà con yêu nhất."



--



Lúc ăn tối.



Bà Hạ liên tục gắp thức ăn vào trong chén cho Liễu Nhiên, Liễu Nhiên thấy

vậy liền nói, "Bà ngoại, chén Ngôn Ngôn đã có rất nhiều thức ăn lắm

rồi...."



Bà Hạ cười nói, "Con phải ăn hết những món này, như vậy mới có thể nhanh lớn được chứ."



Liễu Nhiên hồn nhiên nhìn sang mẹ cô bé nói, "Vậy mẹ cũng phải ăn nhiều chút đó!"



Hạ Tử Du nghi ngờ, "Tại sao?"



"Bởi vì ba thường hay nói mẹ cũng là một đứa nhỏ không lớn đấy thôi...."
đâu...."



Dì Lưu nghe vậy cũng vô cùng sốt ruột, "Vậy làm sao bây giờ? Cô chủ sẽ không thật sự làm ra chuyện dại dột gì chứ?"



Hơn mười phút sau, chú Chung người phụ trách trông coi ngoài cửa chính biệt thự đi tới trước mặt bà Hạ, thành thật báo lại với bà, "Bà chủ, tôi đã

nhìn thấy cô chủ đi ra ngoài...."



Bà Hạ nổi giận trách, "Sao chú lại có thể để một mình nó đi ra ngoài chứ?"



Chú Chung cúi đầu nói, "Cô Hạ nói muốn đi ra ngoài một chút, sẽ quay về liền, tôi nghĩ chắc cũng không có chuyện gì nên...."



Bà Hạ giận đến thở không ra hơi, "Chú thật là...."



Dì Lưu lo lắng đỡ Bà Hạ, "Bà chủ, sức khỏe bà không tốt, đừng nên tức giận nhiều, chú Chung chú ấy cũng không biết sự tình.... Có lẽ cô chủ không

có chuyện gì đâu, có thể cô ấy chỉ ra ngoài đi dạo thôi."



Dì Lưu vừa dứt lời, đột nhiên có người giúp việc chạy vào phòng khách, vui mừng nói, "Bà chủ, cô Hạ đã về rồi...."



Bà Hạ và dì Lưu đồng thời ngước mắt nhìn tới cửa ra vào phòng khách.



Trong tầm mắt mọi người bỗng xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ có mái tóc ngắn trông rất cá tính.



"Mẹ!"



Mọi người định thần nhìn kỹ lại, mới nhận ra người vừa đi vào phòng khách đó là Hạ Tử Du.



Quần áo Hạ Tử Du mặc lúc này không hề dịu dàng nhu mì giống như mọi ngày, mà là theo phong cách của mấy cô gái trẻ bây giờ, nhìn vào thật tươi trẻ

và cá tính.



Bà Hạ gần như cũng không nhận ra, ngập ngừng gọi, "Tử Du, con...."



Hạ Tử Du quay một vòng trước mặt bà Hạ, "Mẹ, thấy kiểu tóc mới của con thế nào?"



Hạ Tử Du lúc này ngoài hốc mắt còn hơi sưng đỏ ra thì tâm tình cô thoạt nhìn chẳng hề có chút buồn chán nào cả.



Dì Lưu kinh ngạc nói, "Trời ơi, cô chủ, vừa sáng sớm cô đã đi ra ngoài là để cắt tóc thôi sao?"



Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ."



Dì Lưu tiếc rẻ nói, "Tóc cô nhiều và trơn bóng suông mượt thế kia, cắt đi thật là đáng tiếc mà!"



Hạ Tử Du ôm dì Lưu, khẽ cười nói, "Có phải con cắt kiểu tóc này nhìn không được đẹp đúng không?"



Dì Lưu lắc đầu, "Vậy thì không phải, chỉ là nhìn vẫn chưa quen mà thôi...."



Lúc này bà Hạ mới chen vào nói tiếp lời của dì Lưu, "Có gì đâu mà không quen hả, Tử Du, mẹ thì thấy rất đẹp!"



Bắt đầu lại từ đầu....Thật sự là một chuyện tốt!!!



Hạ Tử Du kéo lấy cổ tay mẹ mình, trên khuôn mặt nở rộ ý cười xán lạn, "Đi

thôi, chúng ta đi dùng bữa sáng, con đói lắm rồi đây.... À phải rồi,

Ngôn Ngôn dậy chưa?"



"Vẫn chưa dậy, bây giờ sẽ đi gọi con bé...."



"Dạ."