Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 267 : Anh đối với cô mà nói, giờ đây cũng giống như một người xa lạ (1)

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Los Angeles, tại "Đàm thị".



Sắc trời dần tối.



Đàm Dịch Khiêm đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, đi tới đứng trước tấm

rèm che trong suốt trước cửa sổ sát đất trước, nhìn cảnh đêm thành phố

vừa lên đèn, trong không gian rộng lớn như thế chỉ có một bóng dáng cao

to đứng tĩnh lặng như pho tượng, màu sắc u ám xuyên qua bóng mờ của kính thủy tinh, trong phòng ngoài phòng cùng chung một thế giới, thế nhưng

trong không gian vắng vẻ này cả thế giới như chỉ còn lại có một mình

anh.



Cốc cốc ——



"Vào đi."



"Dịch Khiêm."



Ngay sau đó là giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của Đan Nhất Thuần vang lên.



Đàm Dịch Khiêm xoay người lại, giọng nhạt nhẽo nói, "Ngồi đi."



Đan Nhất Thuần nhìn chằm chằm khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm không

chớp mắt, trong lời nói còn như ẩn chứa sự đau lòng, lại như có phần

tiếc nuối, "Anh.... Anh thật sự cứ bỏ mặc để Tử Du bỏ đi như vậy sao?"



Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng nói, "Không cần thiết nữa, đương nhiên không nên miễn cưỡng."



Đan Nhất Thuần lắc mạnh đầu nói, "Dịch Khiêm, anh sẽ không làm vậy đâu....

Em hiểu rõ anh, anh sẽ không dễ gì buông tha Tử Du...."



Đàm Dịch Khiêm đi tới sau bàn làm việc, lời nói lạnh lùng không hề có chút cảm

xúc, "Tôi gọi cô đến không phải muốn thảo luận với cô về chuyện riêng tư của tôi."



"Dịch Khiêm...."



Đàm Dịch Khiêm lấy ra cuốn chi phiếu, xé một tấm rồi điền nội dung lên đó, Đàm Dịch Khiêm đưa tấm chi

phiếu đó cho Đan Nhất Thuần, hờ hững nói, "Từ xưa tới nay tôi đều không

thích mắc nợ ai, đây là phần thù lao của cô.... Đợi sau khi sự việc kết

thúc, tôi nghĩ với số tiền này cũng có thể đủ cho cô đến một nước nào đó sống an nhàn cả đời."



Đan Nhất Thuần yếu ớt nói, "Em không có nói là sẽ phối hợp với anh...."



Đàm Dịch Khiêm dựa người vào thành ghế, sau đó điều chỉnh cho mình một tư
sạch hết sự quan hệ giữa con và Đàm Dịch Khiêm, con và nó chia tay đã là sự thật, bản thân con còn chưa thích ứng được, thì làm sao con có thể

yêu cầu một đứa nhỏ làm điều đó?"



Nhưng lúc này, phản ứng của Hạ Tử Du lại nằm ngoài dự đoán của bà Hạ.



Chỉ thấy Hạ Tử Du giương mắt lên, nhã nhặn thản nhiên mà nhìn bà Hạ, ôn hòa nói, "Mẹ, con không cần phải thích ứng."



Bà Hạ không hiểu, "Sao?"



Hạ Tử Du nặng nề thở dài, dịu giọng nói, "Con mặc kệ mẹ có tin hay không,

từ nay về sau, con và Đàm Dịch Khiêm sẽ là người của hai thế giới, con

tuyệt không cho phép mình còn có bất kỳ dây dưa nào với anh ta nữa....

Những dòng nước mắt của con rơi vào cái đêm hôm đó, là con khóc một lần

cuối cùng cho những gì đã qua, từ nay về sau, con sẽ không bao giờ chảy

nước mắt nữa...."



Bà Hạ thương tiếc nói, "Tử Du, con không cần phải che giấu tâm tình của mình, càng đừng nên ép buộc bản thân mình...."



Hạ Tử Du thoải mái nói, "Mẹ, giờ phút này có lẽ mẹ cho rằng con đang cố

gắng che giấu tâm tư của con, nhưng con thật lòng nói với mẹ rằng, con

không hề ép buộc bản thân mình, con có thể bình tĩnh như lúc này là bởi

vì con và anh ấy dây dưa như thế đã đủ rồi, thật sự con cũng đã quá mệt

mỏi.... Nếu đã không còn thích hợp, thì còn và anh ấy còn tiếp tục kéo

dài thêm để làm gì? Anh ấy hẳn nên đi tìm người phụ nữ thích hợp với

mình, và con cũng có cuộc sống riêng của con, con và anh ấy vốn không

cần thiết phải trói buộc nhau.... Hôm nay con và anh ấy đã chia tay, vốn nên thương cảm khó chịu nhưng con lại cảm thấy cuộc đời của mình đột

nhiên rộng mở tươi sáng, con đang suy nghĩ, con mới có hai mươi bảy

tuổi, con còn có rất nhiều thời gian đang chờ đón, tại sao con phải vì

một người vốn không thích hợp với mình mà đau lòng khổ sở?"



Bà Hạ thật sự không thể tin, "Con thật đã nghĩ thông suốt rồi sao?"



Hạ Tử Du cười gật đầu, "Mẹ không cần cứ phải lo lắng cho con, bây giờ con

cảm thấy rất tốt, thời gian tới con sẽ cố hết sức làm cho cuộc đời mình

phải sống vô cùng sung túc và vui vẻ...."



Bà Hạ vuốt vuốt mái tóc ngắn trẻ trung của Hạ Tử Du, vui sướng nói, "Nếu con thật sự đã suy

nghĩ thông suốt, mẹ thật thấy vui mừng cho con."



Hạ Tử Du dựa vào đầu vai bà Hạ, thỏ thẻ cười, "Sẽ để cho những con người không liên quan đến mình hoàn toàn cách xa cuộc sống của mình thôi!"



Thì ra cũng có một ngày cô đã nói lên được câu ‘người không liên quan’ để hình dung về anh, cảm giác này thật tuyệt....