Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 272 : Xem mắt và gặp mặt (2)
Ngày đăng: 18:16 19/04/20
Lúc người đàn ông thứ hai đi rồi, Hạ Tử Du nhìn sang Liễu Nhiên đang ngồi ở bên cạnh sắc mặt tỏ ra không vui im lặng không nói câu nà.
Hạ Tử Du bế con gái ngồi lên đùi, nghi ngờ hỏi, "Ngôn Ngôn, sao con không nói chuyện? Vừa nãy lúc chú Lâm chào con, con cũng không chào lại chú ấy?"
"Mẹ, hai người họ là ai?"
"À, mẹ muốn kết bạn với họ, Ngôn Ngôn thấy họ có được không?"
Liễu Nhiên nhíu mi nói, "Mẹ, sao ánh mắt của họ nhìn mẹ rất kỳ quái, mới nãy còn có một chú muốn kéo tay mẹ.... Ba mà nhìn thấy sẽ rất tức giận cho
coi."
"Hả...."
Liễu Nhiên xoay người, tựa sát vào trong
ngực Hạ Tử Du, như lưu luyến không nỡ xa mẹ nói, "Mẹ, chúng ta về nhà
đi, con muốn gọi điện cho ba."
Hạ Tử Du hỏi, "Ngôn Ngôn, con không thích hai chú đó sao?"
Liễu Nhiên trực tiếp nói, "Chú Trần đó lùn lắm, còn chú Lâm thì rất xấu.... Ngôn Ngôn không muốn mẹ kết bạn với bọn họ đâu."
Hạ Tử Du sững sờ kinh hãi.
Lâm Trí Bằng cũng cao đến 1m75, không tính là lùn lắm, mà Lâm Thủy Miểu chỉ là hơi lớn tuổi, nhưng mặt mũi cúng có vẻ phong độ tuấn lãng..... Hai người này đều do mẹ cẩn thận chọn lựa mà trong mắt Liễu Nhiên lại thành ra "dưa méo táo nứt"?
Liễu Nhiên mất kiên nhẫn bám lấy Hạ Tử Du mè nheo, "Mẹ, con muốn gọi điện cho ba...."
Liễu Nhiên nhắc tới chữ “Ba” lần thứ hai, lúc này Hạ Tử Du mới hiểu được
nguyện nhân tại sao Liễu Nhiên ghét bỏ hai người kia....
Rất dễ
hiểu, ngoại hình Đàm Dịch Khiêm không thể chê vào đâu được, cho dù bây
giờ cô và Đàm Dich Khiêm đã chia tay, cô cũng phải thừa nhận là Đàm Dịch Khiêm rất đẹp trai, thử hỏi cho dù là ngoại hình hay là hình tượng về
người cha của Đàm Dịch Khiêm đã để lại trong lòng Liễu Nhiên dấu ấn sâu
đậm, Liễu Nhiên sao có thể cho rằng người khác ưu tú hơn Đàm Dịch Khiêm
đây? Mà kể cả là bạn bè, tư chất của hai người kia so với Robert thì
không thể so được....
Hạ Tử Du gật đầu, "Được rồi, mẹ gọi điện thoại cho bà ngoại, chờ chúng ta về đến nhà liền gọi cho ba được không?"
"Dạ."
Hạ Tử Du cúi đầu tìm di động trong túi xách, đúng lúc đó, bên tai Hạ Tử Du vang lên giọng nói mừng rỡ của Liêu Nhiên, "Ba ——"
-----
Cũng không có ai ngờ tới, ở khách sạn "Tứ Quý", ánh mắt hai người bởi vì tiếng kêu của Liễu Nhiên mà cùng lúc giao nhau.
Tầm mắt bắt gặp bóng dáng anh tuấn vừa từ thang máy đi ra khiến động tác
lấy điện thoại di động ra của Hạ Tử Du bỗng chốc ngừng lại.
Nếu
như chỉ là nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm trong tivi, Hạ Tử Du còn có thể gạt
con bé là nhìn lầm, nhưng vào giờ phút này Hạ Tử Du không thể tiếp tục
ngăn cản, bởi vì Liễu Nhiên đã tụt xuống ghế, vui vẻ chạy về phía Đàm
Dịch Khiêm.
"Ba!!"
Giây tiếp theo, Liễu Nhiên đã dùng cả
hai tay mà ôm lấy đùi của Đàm Dịch Khiêm, giống như con bé vẫn thường
hay làm nũng với Đàm Dịch Khiêm.
Hạ Tử Du sững sờ ngồi trên ghế, không biết nên làm thế nào cho đúng.
Bây giờ Đàm Dịch Khiêm đã bế Liễu Nhiên vào lòng, yêu thương hôn lên gương mặt Liễu Nhiên mà anh vẫn thường hay làm.
Liễu Nhiên ôm chặt cổ Đàm Dịch Khiêm, vẫy tay với Hạ Tử Du, "Mẹ, mẹ, ba đến rồi...."
Hạ Tử Du hoàn hồn, bình tĩnh đứng dậy, đi về phía Đàm Dịch Khiêm.
Vui sướng đi qua, Liễu Nhiên nói chuyện với Đàm Dịch Khiêm bằng giọng nói
nức nở, hiển nhiên là cảm thấy rất uất ức, "Ba, con cứ tưởng là ba không cần Ngôn Ngôn nữa rồi...."
Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Tôi muốn cô ngay bây giờ hẹn Robert ra
ngoài, gặp mặt cậu ta rồi nói cho cậu ta biết mùng sáu tháng sau chúng
ta kết hôn."
"Kết.... Kết hôn?" Đan Nhất Thuần khiếp sợ.
"Cô chỉ cần làm theo những gì tôi nói, những chuyện khác đừng hỏi."
"....Dạ."
....
Los Angeles bây giờ đang là ban ngày, Đan Nhất Thuần sững sờ để điện thoại di động xuống.
Cô đương nhiên hiểu rõ chuyện "Kết hôn" mà Đàm Dịch Khiêm nhắc đến không
phải là chuyện thật, cô cũng có thể đoán được mục đích của Đàm Dịch
Khiêm là để cô nói cho Robert, nhưng kết quả của việc làm đó cũng là....
Cô thật đau lòng thay cho anh.... Cô không hiểu, tại sao anh phải để bản thân mình chịu đựng đau đớn như thế?
Anh rõ ràng không thể bỏ được Hạ Tử Du....
Không cách nào làm trái với lời Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần rốt cuộc lấy điện thoại di động ra gọi cho Robert.
Nửa giờ sau, trong một quán cà phê ngoài trời ở đầu phố Los Angeles.
"Robert, ở đây!"
Đan Nhất Thuần vẫy tay gọi Robert.
Robert lạnh lùng đi về phía Đan Nhất Thuần, sau đó ngồi đối diện với Đan Nhất Thuần.
Đan Nhất Thuần nhẹ giọng hỏi, "Anh uống gì?"
Robert châm chọc nói, "Tôi còn cho rằng cô không dám gặp tôi nữa đấy.”
Đan Nhất Thuần khẩn cầu, "Robert, anh có thể đừng giận em nữa được không?"
Robert bĩu môi nói, "Đan Nhất Thuần, anh hỏi em, em đoạt hạnh phúc của Tử Du như thế em sẽ yên lòng sao?"
Đan Nhất Thuần thử bình tĩnh giải thích, "Em và anh đều rất hiểu rõ, hôn
nhân của Tử Du và Dịch Khiêm là bởi vì không thể duy trì được nữa mới đi đến bước này, em không phải là người thứ ba chia rẽ tình cảm của bọn
họ."
Robert hì mũi nói, "Trong mắt anh vốn cũng không có gì khác biệt cả."
Đan Nhất Thuần nhíu mày, "Tại sao xưa nay anh cứ mãi đứng về phía Tử Du
vậy, anh có suy nghĩ đến hay không, là tự Tử Du không biết quý trọng
tình cảm của Dịch Khiêm, cô ấy không thể oán giận người khác được."
Robert đứng dậy, nhếch môi cười nhạo, "Đây chính là lời thật lòng của cô sao, Đan Nhất Thuần.... Tôi đúng là nhìn nhầm cô rồi!"
Đan Nhất Thuần đứng dậy theo, không muốn cùng Robert tranh cãi nữa mà chỉ
thở dài, dịu giọng nói, "Anh có thể giận em, cũng có thể tuyệt giao
không làm bạn với em cũng được, nhưng hôm nay em hẹn gặp anh là muốn lấy danh nghĩa bạn bè thông báo với anh một tin, em và Dịch Khiêm sẽ kết
hôn vào mùng sáu tháng sau, đến lúc đó mong anh sẽ đến tham dự."
Robert nghiễm nhiên không dám tin, tròng mắt mở trừng trừng nhìn Đan Nhất Thuần, "Cô đang nói cái gì?"
Đan Nhất Thuần bình tĩnh nói, "Anh đã nghe rõ rồi mà?"
Robert đột nhiên giơ tay bóp cổ Đan Nhất Thuần, nghiến răng ken két nói, "Đan
Nhất Thuần, cô cũng thật là tốc độ? Thế nào, leo được lên giường Dịch
Khiêm rồi à? Trước kia cô luôn nói là mình không bao giờ chen vào chia
rẽ tình cảm của Dịch Khiêm và Tử Du, tôi lựa chọn tin tưởng cô, nhưng
bây giờ cô đáp lại tôi như thế này à?"
Đau đớn trên cổ khiến Đan
Nhất Thuần gần như không thở nổi, Đan Nhất Thuần dùng sức đẩy Robert ra, sau một hồi ho sặc sụa, Đan Nhất Thuần tức giận thốt lên, "Đủ rồi,
Robert, đừng mượn danh nghĩa trút giận thay cho Hạ Tử Du mà đến hạch hỏi tôi.... Anh đúng là kẻ nhu nhược, anh thích Hạ Tử Du tại sao không dám
nhận?"