Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 273 : Hóa ra anh biết rằng phản ứng hôm đó của cô là thật (1)
Ngày đăng: 18:16 19/04/20
Nghe xong câu nói đó của Đan Nhất Thuần Robert ngay lập tức giật mình.
Đan Nhất Thuần vuốt vết bầm tím trên cổ, nhìn chằm chằm Robert, nói rõ từng câu từng chữ, "Anh cho rằng điều này vĩnh viễn là bí mật sao?"
Robert tỉnh táo lại, lạnh nhạt nói, "Tôi không biết cô đang nói cái gì."
Đan Nhất Thuần nhìn thẳng vào Robert, "Anh không biết thật hay đang giả ngu?"
"Tôi không muốn gặp lại cô!"
Robert dứt khoát xoay người bỏ đi.
Đột nhiên Đan Nhất Thuần đưa tay cản Robert lại, "Trong mắt tất cả mọi
người, Robert anh đối với tôi là toàn tâm toàn ý, nhưng anh thử tự hỏi
lòng mình xem, anh có thật là thích tôi không? Không.... Anh chỉ muốn
lợi dụng tôi để che dấu sự thực là anh thích Hạ Tử Du, anh biết Tử Du là người phụ nữ của Dịch Khiêm, cũng hiểu rõ lòng của Tử Du chỉ thuộc về
Dịch Khiêm, cho nên anh không dám đứng trước mặt họ biểu lộ dù chỉ một
chút tình cảm thật của mình, bởi vì anh coi trọng bọn họ còn hơn chính
bản thân mình...."
Liếc xéo Đan Nhất Thuần, Robert lạnh lùng cười ra tiếng, "Cô quan sát cũng thật là tỉ mỉ đấy, nhưng cũng chỉ là bịa
chuyện mà thôi.... Cô nói những lời này với tôi, có phải là để tôi đỡ
trách móc cô một chút?"
Đan Nhất Thuần không hề sợ hãi nhìn
Robert, nhỏ giọng nói, "Robert, anh cứ tiếp tục mà ngụy trang đi....
Trong lòng tôi, anh cùng lắm chỉ là một tên hèn nhát rụt đầu rụt cổ, anh không dám bày tỏ tình cảm vơi người con gái mà mình yêu, anh xem anh có phải là đàn ông không? Anh có thể xem thường tôi, nhưng ít ra tôi còn
mạnh mẽ hơn anh, tôi chưa bao giờ che dấu tình cảm của bản thân, lại
càng không giống anh giúp đỡ người con gái mình yêu mà phải ngụy trang
dưới cái vỏ bạn bè!!"
Robert nhếch môi cười lạnh, "Cô muốn nghĩ
thế nào thì nghĩ, tóm lại, tôi không muốn gặp lại cô.... Nghĩ đến ngày
trước cô bày ra cái vẻ dối trá vô tội, tôi đối với cô đúng thật là có
chút hứng thú."
Dứt lời, Robert liền sải chân bước đi.
Đan Nhất Thuần nhìn vào bóng lưng của Robert mà gào to, "Chị Tâm xưa nay cứ luôn nhằm vào Tử Du, nhưng chưa bao giờ chán ghét người phụ nữ anh
“thích” là tôi đây, ngay cả chị Tâm cũng nhận ra được, anh còn tưởng anh giấu giếm kín kẽ được đến mức nào?"
----
Thành phố Y, nhà họ Hạ.
"Mẹ, con nhớ ba, con nhớ ba.... Ba đi đâu rồi? Mẹ...."
Liễu Nhiên từ lúc tỉnh lại không thấy Đàm Dịch Khiêm liền khóc suốt không ngừng.
Hạ Tử Du gật đầu, "Đúng, mẹ và bà ngoại đều rất yêu con."
"Vậy Ngôn Ngôn vẫn có thể gặp được bà nội và cô sao?"
"Dĩ nhiên!!"
Liễu Nhiên rũ mắt xuống, không nói thêm gì nữa.
....
----
Ba ngày sau.
Buổi trưa ngày hôm đó, Hạ Tử Du trang điểm tỉ mỉ ngồi dùng cơm trưa cùng với một người đàn ông nho nhã trong một nhà hàng Ý sang trọng.
Lâm Thủy Miểu cẩn thận dè dặt hỏi, "Cô Hạ, hôm nay là lần thứ hai chúng ta hẹn hò.... Tôi tặng hoa cho em, em có thích không?”
Hạ Tử Du mỉm cười, "Vâng, hoa gói rất đẹp."
Lâm Thủy Miểu hồi hộp xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, dịu dàng nhã nhặn nói, "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, đã nghĩ rằng khí chất của em rất giống
bách hợp, đơn thuần, xinh đẹp.... Người giới thiệu nói em đã hai mươi
bảy tuổi, mà tôi nhìn dáng vẻ của em, lại giống như là còn chưa tới hai
mươi."
Hai gò má Hạ Tử Du ửng đỏ, "Anh Lâm thật biết nói đùa...."
Lâm Thủy Miểu vội nói, "Lời tôi nói rất nghiêm túc..... Mong em đừng nghĩ là tôi lỗ mãng...."
Hạ Tử Du buông bộ đồ ăn trong tay xuống, khẽ cười nói, "Anh Lâm, nói
chuyện với tôi anh không cần phải hồi hộp.... Tôi là một người rất dễ
tính, nếu như mà tôi cảm thấy anh là kẻ lỗ mãng, thì bây giờ tôi đã
không ăn tối cùng với anh...."
Lâm Thủy Miểu cười xấu hổ.
Lâm Thủy Miểu đang chìm đắm với một Hạ Tử Du tuổi trẻ xinh đẹp khéo hiểu
lòng người thì một giọng đàn ông có vẻ như không vui vang lên, "Hạ Tử
Du!!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hạ Tử Du ngước mắt lên nhìn.
Lâm Thủy Miểu cũng vì chú ý tới bóng người đàn ông đang đi về phía họ như gió lốc kia mà dừng lại động tác ăn cơm.
Hạ Tử Du chưa kịp phản ứng, người đó đã tới trực tiếp bắt lấy cổ tay Hạ Tử Du, lạnh lùng nói, "Đi theo anh!"
Lâm Thủy Miểu căn bản còn không kịp ngăn trở, Hạ Tử Du đã bị người vừa tới kéo đi về hướng cửa chính.