Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 274 : Hóa ra anh biết rằng phản ứng hôm đó của cô là thật (2)

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


"Robert, anh bỏ tay ra.... Buông em ra.... Anh siết tay em đau quá...."



Ra khỏi cửa chính, bộ xanh mét của Robert cuối cùng cũng buông bàn tay nắm chặt tay Hạ Tử Du ra.



Hạ Tử Du xoa chỗ cổ tay bị đau, nhướng mày chất vấn Robert, "Anh đang làm

cái gì thế? Chẳng lẽ anh không nhìn thấy em đang ăn cơm với bạn sao?”



Robert nghiêng đầu lạnh lùng liếc xéo Hạ Tử Du, "Từ lúc nào mà em có hứng thú đi kết bạn vậy?"



Hạ Tử Du dịu giọng lại, rất nghiêm túc nói, "Em đang xem mặt, được chưa?"



Giọng nói Robert có chút tức giận, "Anh vừa mới đến nhà em tìm em, mẹ em nói

em đang đi xem mặt, anh không tin, cho nên mới tới đây tìm em.... Em

đang làm gì hả? Tên đàn ông ngồi bên trong già đến mức có thể làm cha em được, mà em lại tình nguyện ngồi cùng bàn ăn cơm với hắn?"



Hạ Tử Du cau mày, "Xin anh đừng dùng những lời như thế nói anh ấy, anh ấy mới có bốn mươi tuổi, chỉ hơi lớn tuổi một chút thôi."



Robert quay đầu đi hít một hơi thật sâu, sau đó đi tới trước mặt Hạ Tử Du, đặt nhẹ tay lên vai Hạ Tử Du, chậm rãi nói, "Tử Du, bản thân em rất rõ rằng người ngồi bên trong kia vốn không hề thích hợp với em, em chỉ đang

giận lẫy hoặc xúc động nhất thời thôi.... Anh hy vọng em có thể tỉnh táo lại, suy nghĩ thật kỹ tình cảm của em và Dịch Khiêm, anh tin rằng em và Dịch Khiêm không thể cứ như thế mà xong, so với bất kì ai khác anh là

người hiểu rõ tình cảm của Dịch Khiêm nhất, cậu ấy chia tay em nhất định có nguyên nhân sâu xa nào đó, em phải tìm hiểu cho rõ...."



Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc, "Robert, anh vẫn còn nghĩ rằng chuyện giữa em và Dịch Khiêm còn có thể quay lại à?"



Robert khuyên nhủ, "Tử Du, hai ngày nay anh nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấy

Dịch Khiêm không thể nào thích Nhất Thuần được…..Trừ em ra, trong mắt

cậu ta không thể chứa nổi người con gái khác, xin em hãy tin anh.



Hạ Tử Du không kiên nhẫn nói, "Robert, hóa ra anh không biết chuyện mùng 6 tháng sau Đàm Dịch Khiêm sẽ kết hôn với Đan Nhất Thuần? Anh muốn em đợi đến mùng 6 tháng sau, sau đó nhìn xem coi có thật là Đàm Dịch Khiêm kết hôn với Nhất thuần hay không à?"



Robert gật đầu, "Anh cảm thấy đây là một sự quyết định không tồi."



Hạ Tử Du như thấy như mình đang trong câu chuyện ngàn lẻ một đêm, im lặng

nhún nhún vai, "Anh nghĩ em bây giờ đang tự dày vò bản thân mình hay

sao?"



Robert sững người, lắc đầu không rõ.



Hạ Tử Du chậm

rãi nói, "Em cắt tóc, thay đổi tâm tình, chính là không muốn có bất kỳ

liên quan gì đến Đàm Dịch Khiêm nữa, mà anh bây giờ muốn em một mực

khăng khăng chờ đợi anh ta? Robert, anh vẫn cho rằng đến bây giờ rồi mà

em vẫn chưa cắt đứt được với Đàm Dịch Khiêm sao, vậy anh cũng cho rằng

cả đời của Hạ Tử Du này ngoài Đàm Dịch Khiêm ra không thể có thêm người

đàn ông nào khác hay sao?"



Robert vội vàng giải thích, "Anh không có ý này, anh chỉ mong em hãy suy nghĩ kỹ lại...."



Hạ Tử Du nặng nề thở dài, suy nghĩ một chút rồi mới nói, "Robert, chúng ta cùng sống ở Male hai năm, em biết rõ anh rất quan tâm đến người bạn là

em đây, nhưng mà, sự thật là em đã ly hôn với Đàm Dich Khiêm, em thật

sự, đối với anh ấy thật sự không còn cảm giác gì nữa.... Ngày đó ở khách sạn ‘Tứ Quý’ gặp anh ấy, anh ấy nói cho em biết chuyện anh ấy và Nhất

Thuần kết hôn, em còn tưởng rằng mình sẽ có cảm cảm giác bi thương lắm,

thế nhưng trong vài giây em đã bình tĩnh ngay cả em cũng kinh ngạc....

Thì ra là em đã biết cách quên đi quá khứ, học được cách buông tay với

những thứ không thể cố chấp..... Em cảm thấy hiện giờ em rất tốt, anh

ấy muốn kết hôn cũng được, trạng thái giữa em và anh ấy bây giờ rất tốt, làm bạn bè với anh ấy mới là kết cục thích hợp nhất...."



"Tử Du...."



Robert còn muốn nói thêm nhưng Hạ Tử Du đã lên tiếng cắt ngang, "Được rồi,

Robert, anh vừa mới quấy rầy bữa cơm của em, bây giờ em phải vào xin lỗi với người ta..... Anh cũng không dễ gì mà tới được đây, buổi tối tới

nhà em ăn cơm đi!"



----



Giờ cơm tối tại nhà họ Hạ.



Trên bàn ăn, Hạ Tử Du nói với con gái, "Ngôn Ngôn, chú ‘củ cải’ mua cho con búp bê nhưng con còn chưa cám ơn chú củ cải đấy!"



Liễu Nhiên đang cúi đầu bới cơm, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, "Cám ơn chú ‘củ cải’."



Robert để ý tới Liễu Nhiên hôm nay cực kỳ ngoan ngoãn, không hiểu sao hỏi,

"Liễu Nhiên, hình như con hôm nay không vui, chú ‘củ cải’ tới thăm con,

con không thích sao?"



Trên mặt Liễu Nhiên không có nụ cười thường ngày, nhưng vẫn khéo léo hiểu biết, "Ngôn Ngôn rất thích."



Robert vuốt tóc Liễu Nhiên, thương yêu nói, "Ngoan."



Sau một lát, Liễu Nhiên buông chén đũa xuống, nói với Hạ Tử Du, "Mẹ, con no rồi, co muốn đi lên phòng chơi."



Hạ Tử Du gật nhẹ, "Được, ngoan ngoãn ở trong phòng, đợi chút mẹ kể chuyện cổ tích cho nghe."



"Dạ."


Hạ Tử Du khó có thể tin hỏi, "Nhất Thuần, tại sao cô lại bỏ thuốc tôi? Tại sao?"



Đan Nhất Thuần thành thật nói, "Tôi biết rõ mình không thể nào xảy ra

chuyện đó với Dịch Khiêm, cho dù tôi và Dịch Khiêm có phát sinh quan hệ

đi nữa, tôi cũng không thể nào có được sự thương yêu của Dịch Khiêm dành cho mình, cho nên, tôi mới nghĩ đến cô..... Tôi bảo người phục vụ đưa cho cô lý nước trái cây, hơn nữa còn bảo cô ta bỏ thêm thuốc vào, mục

đích của tôi chính là muốn để Dịch Khiêm hiểu lầm cô vì muốn níu kéo mà

dùng cách thức đê tiện để quyến rũ anh ấy...."



Hạ Tử Du liên tục

lắc đầu, dù thế nào cô cũng không ngờ tới một người bạn mà cô vẫn luôn

cho rằng tốt bụng như Đan Nhất Thuần lại giỏi về mưu mô tính toán như

vậy. "Nếu như ngay từ đầu cô đã muốn chia rẽ tôi và Đàm Dịch Khiêm, vậy

thì tại sao lúc đó còn muốn tác hợp cho tôi và Đàm Dịch Khiêm?"



"Bởi vì khi đó tôi nghĩ mình chỉ cần có thể nhìn thấy người đàn ông mình yêu thương cùng với người phụ nữ trong lòng anh ấy yêu hạnh phúc vui vẻ

sống bên nhau là được rồi. Nhưng mà đến cuối cùng tôi mới phát hiện thì

ra mình không thể nào rộng lượng như vậy được, tôi thật sự là không làm

được.... Tử Du, từ giây phút tôi quyết định tự mình mang thai con của

Dịch Khiêm thì tôi đã không còn là Đan Nhất Thuần của trước kia nữa

rồi...."



Trong lời nói Hạ Tử Du tràn đầy chán nản cùng thất vọng, giọng cô thều thào nói, "Nhất Thuần, cô thật khiến tôi quá thất vọng,

sao cô có thể hãm hại tôi? Tại sao vậy chứ?"



"Tôi vốn có thể giấu kín chuyện này ở trong lòng, ít nhất không có làm tổn thương cô....

Nhưng khi Dịch Khiêm dẫn theo Liễu Nhiên đến Male nghỉ phép đã khiến cho tôi không thể nào khống chế tình cảm của mình được nữa. Khi tôi dắt tay Ngôn Ngôn cùng Dịch Khiêm đi dạo trên bãi biển, thậm chí tôi còn ảo

tưởng chúng tôi mới chính là một gia đình, tôi thật mong đợi sẽ có một

ngày như vậy. Vì thế khi bác gái bảo tôi tới dự tiệc mừng thọ của bà thì tôi đã biết rõ bác gái làm vậy là muốn tạo cơ hội tác hợp cho tôi và

Dịch Khiêm, tôi đúng thật là có lý do đường đường chính chính xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhưng tôi thật sự là có dụng ý riêng...."



Hạ Tử Du đột nhiên cười ngu ngơ, "Thật không ngờ, tôi đã tin tưởng trên

đời này vẫn còn có một người tốt, hóa ra đến cuối cùng người ngu nhất

vẫn là tôi."



"Tử Du, thật xin lỗi, tôi thật lòng xin lỗi....

Nhưng có chuyện này có thể cô không biết, thật ra Dịch Khiêm anh ấy cũng biết cô là bị tôi bỏ thuốc, chuyện gì anh ấy cũng biết hết...."



Hạ Tử Du ngạc nhiên, "Sao có thể vậy được?"



"Khi tôi biết Dịch Khiêm không tìm ra thành phần thuốc nào khác ở trong

người cô, ta thở phào nhẹ nhõm, tôi nghĩ mình may mắn vì tìm có một

người bạn bác sĩ nói với tôi thuốc này không thể nào phát hiện được.... Vậy mà, tôi không sao ngờ được, mặc dù là không phát hiện ra được nhưng Dịch Khiêm vẫn lựa chọn tin tưởng cô, anh ấy biết là cô bị hạ dược,

thậm chí còn muốn bắt tôi.... Nếu như không phải vì tôi đã cứu Dịch

Khiêm một mạng, nếu như không phải là cần phối hợp với anh ấy diễn trò,

lúc này có thể tôi đã bị Dịch Khiêm tống cổ đến cái xó nào trên thế giới này rồi, thậm chí có thể giống như Kim Trạch Húc đang sống ở trong tù

vậy...."



Sự oan ức bị sỉ nhục mãi đến nay cho Hạ Tử Du vẫn khó có thể quên được, cô khàn giọng nói, "Anh ấy biết.... Vậy tại sao anh ấy

còn muốn vu oan tôi?"



Đan Nhất Thuần nhỏ nhẹ nói, "Bởi vì anh ấy

muốn cô chết tâm với anh ấy, muốn cô chủ động rời khỏi anh ấy! Tôi và

anh ấy diễn trò yêu nhau chính là vì muốn cho cô đau lòng mà bỏ đi,

những gì cô nghe được hoặc nhìn thấy hình ảnh tôi và Dịch Khiêm thân mật đều là do Dịch Khiêm an bài, đó vốn không phải là sự thật, ngay cả hôn

lễ của tôi và anh ấy cũng là giả, chỉ là vì muốn kích thích cô!"



Hạ Tử Du giễu cợt cười lạnh, "Tôi và anh ta đã ly hôn rồi, anh ấy còn cần

phải phí nhiều sức như vậy chỉ để muốn tôi rời khỏi anh ấy sao?"



Đan Nhất Thuần nói, "Tôi cũng không hiểu, những điều tôi biết cũng chỉ có

bấy nhiêu.... Tử Du, tôi vẫn luôn cảm thấy có thể Dịch Khiêm đang cất

dấu tâm sự gì đó, nhưng tôi không cách nào hỏi được điều gì từ anh ấy,

tôi rất lo lắng anh ấy sẽ có chuyện, cho nên, tôi thật lòng mong muốn cô hãy quay về bên cạnh anh ấy, như vậy ít nhất cô cũng có cơ hội để hỏi

anh ấy cho rõ ràng.... Xin cô tin rằng Dịch Khiêm anh ấy vẫn còn rất

quan tâm tới cô, cô đừng bị vẻ ngoài lạnh lùng của anh ấy qua mặt...."



Hạ Tử Du vẫn nhếch môi cười mỉa mai, không hề do dự nói, "Không thể nào có chuyện đó...."



"Tử Du...." Đan Nhất Thuần thật không thể tin được điều mình đang nghe.



Giờ phút này, không hề có sự đau khổ, cũng không hề có giợt nước mắt nào,

trong lòng càng không hề có buồn bã thương tâm. Hạ Tử Du bình tĩnh như

đang kể một cậu chuyện không liên quan đến mình, "Giữa tôi và anh ấy đã kết thúc, nếu như không phải còn có chút nghi ngờ về buổi tiệc hôm sinh nhật, tôi cũng không cần mất thời gian thảo luận với cô về anh ấy lâu

như vậy...."



"Tử Du, cô đừng nên nói lời hờn dỗi đó.... Tất cả

mọi chuyện là do tôi, cô có thể oán trách tôi, cũng có thể hận tôi,

nhưng xin cô đừng có buông tay với tình cảm mà mình đã cố gắng bao nhiêu năm qua...."



"Đương nhiên cô không thể còn là bạn của tôi được nữa, dĩ nhiên, anh ấy cũng thế!!"