Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 275 : Lần đầu tiên đánh con, lòng lại đau đớn đến mức khiến cô không thể chịu nổi
Ngày đăng: 18:16 19/04/20
Kết thúc cuộc nói chuyện giữa cô và Đan Nhất thuần, cô cầm chặt điện thoại, mười ngòn tay siết chặt khiến cho những đốt ngón tay trắng bệch.
Ha ha....
Thật là buồn cười....
Đúng lúc cô nghĩ rằng cuộc sống của mình có thể bắt đầu lại một lần nữa, thì anh lại mang tới cho cô một tia hy vọng?
Đan Nhất Thuần và Đàm Dịch Khiêm đến với nhau là giả, mà Đàm Dịch Khiêm quan tâm cô là thật?
Tại sao hôm nay khi cô nghe thấy những lời này lại không có chút mong muốn nào đi tìm hiểu thật giả?
Quanh đi quẩn lại, hy vọng, thất vọng rồi đến tuyệt vọng, rồi được dấy lên một tia hi vọng xong lại bị thất vọng....
Đoạn tình cảm giữa anh và cô đã chết rồi, đã rất nhiều lần rồi, rất nhiều
lần chỉ vì một chút hy vọng mong manh mà cô đã như thiêu thân lao vào
đống lửa để rồi gây cho cô vô vàn những vết thương của những lần ở lại
bên cạnh anh....
Năm năm trước là như thế....
Cho dù
trong tù biết được là anh hãm hại cô, cũng vì anh chưa bao giờ tự mình
nói ra cho nên cô đã ôm một tia hy vọng cuối cùng ở trong tù sinh ra
Liễu Nhiên, nhưng kết quả đổi được lại là một kết cục mà cô không thể
thừa nhận được....
Ba năm trước cũng như vậy.....
Bị
thẩm vấn trước tòa với anh, cô một mực lặng lẽ chờ anh, cô nghĩ anh nói
cô ngu ngốc cũng tốt, nói cô đần cũng được, cô luôn nghĩ, chỉ cần anh
tình nguyện đến tìm cô là được, nhưng mà, kể cả đến lúc cô theo Robert
đến Male, anh cũng không hề tới tìm cô.... Mặc dù sau đó cô hiểu rằng
bọn họ là bởi thần xui quỷ khiến mà vuột mất nhau, nhưng mà, cô thường
hay nghĩ rằng, nếu như không phải có Đan Nhất Thuần hết lòng tạo cơ hội, bọn họ còn có thể bên nhau không? Đáp án dĩ nhiên là sẽ không.... Bởi
vì anh tuyệt đối không phải là loại người liều mạng có thể vì một người
như cô mà tìm kiếm khắp nơi. Thế nhưng, cô vẫn tin rằng anh có kiêu ngạo của anh, trời sinh anh đã không biết biểu đạt tình cảm của mình, cô
không thể buông tay, cho nên, cô lại một lần nữa bất chấp tất cả trở lại bên cạnh anh....
Hiện tại lại trở thành như thế này....
Ly hôn, tuyệt vọng, giống như đã từng gặp phải, cái quá trình đi từ hy
vọng đến tuyệt vọng đó, tim cô đã bị tổn thương đến rách nát tả tơi, lúc cô đã chấp nhận tuyệt vọng, ông trời lại bày ra cái trò chơi hy vọng
mong manh này với cô....
Vào giờ phút này, cô thật sự rất buồn cười....
Cô cười quá khứ của mình đã không hành động được kiên quyết như bây giờ,
nếu như cô có thể sớm xem mọi thứ nhạt đi, rồi cô sẽ biết thật ra thì
ông trời đã sớm sắp xếp cho bọn họ một kết cục thích hợp nhất, đó chính
là ngay cả bạn bè cũng không làm nổi mà trở thành người xa lạ....
Đúng vậy, cô đã không thể chịu đựng được nữa rồi.....
Những năm qua tim của cô từ nguyên vẹn rồi vỡ tan, vỡ rồi lại hợp lại, lặp
lại không ngừng bởi vì trong niềm tuyệt vọng kia lại loe lói sáng lên
một tia hy vọng, mà những động tác này cứ âm thầm diễn ra. Nhưng cho tới hôm nay, rốt cuộc cô cũng phát hiện, thì ra là tim mình đã rách nát tới mức không thể vá lại được rồi, một tia hy vọng mong manh đó đối với cô
mà nói, không thể khiến cho tim cô rung động chút nào, bởi vì tim của cô đã như thể không thể cảm nhận được gì nữa, trong những lần tan vỡ đó đã đi về phía cõi chết rồi....
Cô nghĩ điều này cũng chính là nguyên nhân khi mà cô nghe tin anh kết hôn cô lại có thể dửng dưng tới mức như thế.
Đàm Dịch Khiêm....
Người đàn ông này cho đến hôm nay đối với cô không phải là bạn bè cũng chẳng phải kẻ địch, cô muốn cho anh ta biết…. ——
Một trái tim đã vỡ nát tan tành không có cách nào chắp vá lại được nữa, cái cần không phải là hy vọng, mà là hiểu.
----
Los Angeles.
Đàm Dịch Khiêm cầm một ly rượu đỏ, đang ngồi trên chiếc ghế sopha duy nhất trong phòng làm việc mà trầm tư.
Bỗng chốc, tiếng chuông điện thoại di động của anh vang lên.
"Tổng giám đốc, hai mươi phút trước, cô Đan Nhất Thuần gọi điện thoại cho bà tổng giám đốc...."
Nghe xong cấp dưới báo lại, Đàm Dịch Khiêm nhíu chặt mi tâm, lạnh lùng nói, "Cậu bảo Đan Nhất Thuần đến gặp tôi ngay bây giờ."
Cảm thấy Đàm Dịch Khiêm đang không vui, giọng nói của người cấp dưới cũng trở nên cẩn thận, không dám nhiều lời đáp, "Dạ."
....
Ước chừng mười phút sau, Đan Nhất Thuần xuất hiện truớc cửa phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm ngồi trên ghế sofa được làm bằng da thật, đưa lưng về phía cô, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo.
Trước khi cô chuẩn bị cúp máy thì anh lại hỏi, "Em lấy lý do gì mà nói với tôi những lời này?"
Hiển nhiên là cô đang tức giận, "Lý do anh đổ oan cho tôi còn chưa đủ hay sao?"
Trong đầu anh bây giờ là hình ảnh lúc cô khóc lóc tranh cãi với anh, tim anh
như ngừng đập, thế nhưng anh thể hiện như không hề có chút tình cảm nào, chậm rãi thong thả nói, "Em chỉ nghe lời một phía từ Nhất Thuần, chẳng
lẽ em chưa từng nghĩ đến việc tại sao tự nhiên Nhất Thuần lại gọi điện
và nói những lời đó với em ư?"
"Đúng vậy, cô ấy nói một tràng
những lời không hiểu ra sao cả, nhưng thật sự đã khiến tôi nhìn rõ anh
hơn, anh chính là một tên khốn khiếp, mắt tôi đúng là mù rồi cho nên mới dây dưa với anh nhiều năm như thế!!"
Trong giọng nói của cô chỉ có tức giận, không có đau thương.
Anh ngước mắt nhìn về phía vườn hoa ngoài cửa sổ đang chìm trong bóng tối,
bình tĩnh nói, "Thừa nhận đi, em đã không làm được như em nói buông tay
không dây dưa nữa.... Em tức giận, em có thể nói với tôi, thậm chí lúc
chúng ta nói chuyện ly hôn em đều có thể nói ra bất kỳ yêu cầu gì mà em
muốn. Nhưng mà, tại sao em lại bảo Liễu Nhiên nói ra những lời đó với
Nhất Thuần?"
Cô lờ mờ hỏi, "Anh đang nói cái gì?"
Anh chậm rãi nói, "Liễu Nhiên gọi điện cho Nhất Thuần, cầu xin Nhất Thuần đừng ở bên anh nữa.... Nhất Thuần vì rất thương yêu Liễu Nhiên cho nên mới gọi cuộc điện thoại đó cho em, cô ấy còn đòi chia tay với anh...."
Cô không thể tin được hỏi, "Ý của anh là tôi xúi Ngôn Ngôn bảo con bé gọi đện cho Nhất Thuần.”
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Giọng anh hỏi ngược lại cô lạnh lẽo đến mức trơn tru, nhưng trong lòng thì lại đang kiềm nén đau đơn.
"Đàm Dịch Khiêm, anh thật là…..Con mẹ nó anh chính là đồ khốn khiếp,
anh...." Cô không chửi thêm được câu thô tục nào nữa, cũng bởi vì uất ức mà nghẹn luôn cả giọng, cô căm phẫn nói, "Hạ Tử Du tôi thật là xúi quẩy tám đời mới có thể gặp phải tên khốn kiếp như anh...."
"Nếu như
lúc đầu không muốn ly hôn với tôi, thì lúc ly hôn đừng có thể hiện ra
mình hào phóng như thế.... Tôi vu oan cho em, nhưng đó là vì em gieo gió gặt bão, không chịu đi thôi...."
Anh còn chưa dứt lời, cô đã dập máy.
Nghe tiếng soàn soạt tút tút truyền đến bên tai, anh từ từ để điện thoại di động xuống, đóng nắp điện thoại lại.
Đứng một bên nghe cuộc đối thoại giữa Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du, giờ phút
này dì Trần kinh hồn bạt vía đến không thể mở miệng, bà chưa bao giờ
nghĩ đến đôi vợ chồng ân ái như vậy mà hôm nay phải đi đến nông nỗi
này....
"Dì Trần, điện thoại của dì."
"Dạ."
Một
giây sau, anh đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn trà, anh mang theo cái hộp màu hồng đó đi ra khỏi biệt thự, ánh đèn trên con đường nhỏ kéo dài bóng dáng cao lớn của anh.
----
Thành phố Y, nhà họ Hạ.
Bà Hạ đang ở dưới lầu một xem ti vi, đột nhiên nghe thấy tiếng gào khóc cầu xin của Liễu Nhiên.
"Mẹ, lần sau Ngôn Ngôn không dám nữa.... Mẹ.... Mẹ.... Ngôn Ngôn không dám nữa đâu...."
Tất cả người giúp việc trong nhà đều nghe thấy tiếng khóc của Liễu Nhiên,
mọi người cùng nhau chạy về phía lầu hai, bà Hạ là người đầu tiên chạy
đến trước phòng Hạ Tử Du.
"Mẹ, Ngôn Ngôn không dám nữa đâu....."
Bà Hạ gấp gáp mở cửa phòng Hạ Tử Du ra, đập vào mắt là hình ảnh Liễu Nhiên đang gào khóc ôm lấy đùi Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du ngẩng đầu nhìn lên trời, nước mắt đang lăn dài trên hai gò má.
Còn Liễu Nhiên đang dùng sức ôm chặt chân Hạ Tử Du, vừa khóc vừa nói, "Mẹ,
mẹ đừng không thương Ngôn Ngôn nữa, sau này Ngôn Ngôn không dám nữa..... Mẹ ơi....."
Bà Hạ chạy vội tới trước mặt hai mẹ con Hạ Tử Du,
cố gắng kéo ra Liễu Nhiên đang khóc đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng Liễu Nhiên vẫn ôm thật chặt Hạ Tử Du không chịu buông.
Bà Hạ không chịu nổi nữa quát Hạ Tử Du, "Tử Du, chuyện gì xảy ra? Tại sao Ngôn Ngôn lại khóc?"
Hạ Tử Du không trả lời bà Hạ ngay, mà chỉ hít vào một hơi thật sâu, cố
gắng nuốt nghẹn sự đau đớn xuống cổ họng, nhưng nước mắt cô không chịu
nghe lời mà cứ rào rạt tuôn xuống, cô từ từ cúi đầu nhìn dáng vẻ đáng
thương của con gái đang ôm chặt chân mình, tim cô quặn thắt đau đớn, rốt cuộc không thể tiếp tục ra tay đánh con bé nữa, cô đau lòng hỏi, "Vậy
sau này con có ngoan ngoãn nghe lời mẹ không?"