Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 281 : Chuyển vào nhà họ Đàm

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Tại bệnh viện.



Bên trong phòng bệnh, bác sĩ ngồi đối diện ở cạnh giường Hạ Tử Du nói, "Bà

Đàm, trong khoảng thời gian bà ở lại bệnh viện này, tôi sẽ là người phụ

trách điều trị cho bà."



Hạ Tử Du ngước lên đôi mắt ảm đạm, nhỏ

giọng hỏi, "Tôi nghe không quen mùi của bệnh viện, tôi có thể xuất viện

rồi sau đó mỗi ngày đều tới bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe một lần được không?"



Bác sĩ lắc đầu, "Bà Đàm, tốt nhất là bà nên ở lại bệnh

viện để theo dõi..... Bà cũng biết, lần trước bà sanh non chưa được

bao lâu, mang thai lúc này sẽ khiến cho cơ thể bà rất suy yếu, bà cần

phải được bác sĩ và y tá chăm sóc đặc biệt. Nếu không, đừng nói là bà

không giữ nổi đứa bé này, mà về sau có thể sẽ còn ảnh hưởng rất nghiêm

trọng đến cơ thể của bà...."



Xem ra, Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa có

nói với bác sĩ nguyên nhân anh bảo bác sĩ chăm sóc cho cô trong thời

gian mang thai là vì để sau này làm giải phẫu phá thai....



Tuy

nhiên, Đàm Dịch Khiêm có nói với bác sĩ hay chưa cũng không có gì khác

nhau, dù sao qua bốn năm tháng nữa chờ khi bác sĩ điều dưỡng sức khỏe cô tốt hơn, Đàm Dịch Khiêm tự nhiên sẽ bảo bệnh viện sắp xếp cho cô làm

phẫu thuật phá thai....



Đúng vậy, cô và Đàm Dịch Khiêm đã ký thỏa thuận bằng giấy trắng mực đen, cũng có luật sư Aston làm chứng, từ giây phút mà cô đồng ý thì thỏa thuận đó đã có hiệu lực.



Nếu đã ký

thỏa thuận với Đàm Dịch Khiêm, tất nhiên cô không thể đưa ra bất cứ yêu

cầu gì, huống chi bác sĩ vốn cũng là vì muốn tốt cho cô, "Vậy cũng

được.... Bác sĩ, trong khoảng thời gian này phải làm phiền cô rồi!"



Bác sĩ mỉm cười thân thiện, "Đừng khách sáo, bà Đàm, chúng tôi nhất định sẽ tận tâm giúp bà điều trị tốt cơ thể, để bà và đứa bé đều có thể khỏe

mạnh."



Hạ Tử Du chỉ cười nhạt trả lời, "Cám ơn."



Bác sĩ đứng dậy đi ra ngoài.



Khóe miệng Hạ Tử Du hơi nhếch cười nhưng rồi dần dần chuyển thành hơi có

chút thê lương, cô hít một hơi thật sâu, sau đó mệt mỏi mà nằm xuống

giường bệnh.



Đột nhiên nhớ tới cô vẫn chưa nói với mẹ mình chuyện cô sẽ ở lại Los Angeles, cô lập tức lấy điện thoại di động ra gọi đi.



"Dạ phải, mẹ, Robert có chuyện trì hoãn mấy ngày, có lẽ con cũng sẽ ở lại

Male thêm mấy ngày.... Dạ, con sẽ tự chăm sóc mình tốt, mẹ, làm phiền mẹ giúp con trông coi Ngôn Ngôn nha."



"Ngôn Ngôn, mẹ sẽ về nhà

nhanh thôi.... Ừ, con phải nghe lời bà ngoại nói, ngoan ngoãn đi học,

không được nghịch ngợm đấy, biết không? Mỗi ngày mẹ sẽ gọi điện thoại về cho con, ngoan...."



Cúp máy xong, Hạ Tử Du cố chịu đựng sự khó chịu ở đáy lòng mà cắn nhẹ đôi môi.



Cô rất là nhớ mẹ mình, cũng rất nhớ Liễu Nhiên....



Cuộc sống mà không có hai người họ, cô cảm giác thế giới của mình chỉ là hiu quạnh và xám xịt, nếu không phải bởi vì có họ, cô sống ở trên đời này

đã sớm không còn ý nghĩa gì....




Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Con mong rằng mọi người có thể thông cảm."



Bà Đàm khinh bỉ lên tiếng, "Hơ, cô dây dưa đeo bám ở lại nhà họ Đàm chúng tôi, cô còn muốn chúng tôi thông cảm cho cô ư?"



Hạ Tử Du từ tốn giải thích, "Con ở lại nhà mọi người là con có nguyên nhân."



Bà Đàm hỏi, "Nguyên nhân gì?"



Hạ Tử Du nói thẳng, "Con không thể nói cho mọi người biết."



Hai tay Đàm Tâm khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói, "Mẹ, cô ta có thể có

nguyên nhân gì chứ, chắc là muốn dựa vào cái thai để trói buộc Dịch

Khiêm thôi! Mẹ nhìn cô ta xem, đầu tiên là làm hỏng hôn lễ của Dịch

Khiêm và Nhất Thuần, bây giờ còn thuyết phục được ba đón cô ta vào nhà

chúng ta ở, không chừng mấy ngày nữa, cô ta rất có thể ép Dịch Khiêm kết hôn lại với cô ta nữa đấy...."



Hạ Tử Du tự nhiên nói, "Măc kệ

mọi người có tin hay không, con chưa có từng nghĩ tới lợi dụng việc mang thai để quay lại Los Angeles, cũng không hề có ý nghĩ muốn làm hỏng hôn lễ của Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần."



Đàm Tâm xì mũi khinh

thường nói, "Hạ Tử Du, cô còn có thể giả bộ như mình vô tội nữa sao? Hôn lễ của Dịch Khiêm và Nhất Thuần đã vì chuyện cô có thai mà làm cho rối

lên, cô còn muốn nguỵ biện?"



Hạ Tử Du vẫn bình tĩnh thản nhiên

nói, "Nếu như mọi người là đang lo sợ tôi chia rẽ tình cảm của Đàm Dịch

Khiêm và Đan Nhất Thuần, vậy thì mọi người hãy yên tâm.... Đan Nhất

Thuần hiện đã mang thai, Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần nhất định sẽ

đến bên nhau."



Bà Đàm và Đàm Tâm đồng thời thốt lên tiếng kinh ngạc lẫn vui sướng, "Nhất Thuần mang thai?"



Hạ Tử Du gật đầu, "Đúng vậy, chính miệng Đàm Dịch Khiêm nói cho tôi biết."



Đàm Tâm vui mừng nói, "Mẹ, nếu Nhất Thuần có thai thật sự là quá tốt...."



Trên khuôn mặt cao quý của bà Đàm cũng đầy tràn vui sướng.



Nhìn thấy hình ảnh người nhà họ Đàm vui mừng hớn hở, lòng Hạ Tử Du hơi hơi

đau nhói, nhưng cô cũng không hề biểu hiện ra trên mặt, vẫn bình tĩnh

nói, "Tôi đã cùng Đàm Dịch Khiêm ký một phần thỏa thuận...."



Đối mặt với Hạ Tử Du, trên mặt bà Đàm lập tức tắt ngay nụ cười, "Thỏa thuận cái gì?"



Hạ Tử Du đọc lên nội dung bản thỏa thuận mà cô và Đàm Dịch Khiêm đã ký tên cho hai mẹ con họ Đàm nghe.



Hai mẹ con họ Đàm khi nghe xong cũng sững sờ một hồi lâu.



Đột nhiên Đàm Tâm hỏi lại, "Ý cô nói là, đợi đến khi cô mang thai được năm sáu tháng, cô sẽ làm phẫu thuận phá thai?"



Hạ Tử Du gật đầu, "Vì thế nên mọi người không cần lo lắng tôi sẽ chia rẽ

tình cảm Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần, đợi khi tôi làm xong giải

phẫu phá thai, tôi sẽ rời khỏi nơi này...."



Đàm Tâm cảnh giác hỏi, "Tại sao cô phải nói ra những chuyện này cho chúng tôi biết? Muốn chúng tôi thương hại cô sao?"



Hạ Tử Du trả lời, "Tôi nói ra chuyện này cho mọi người biết, là hy vọng

mọi người có thể hiểu tôi ở lại nhà họ Đàm không phải là vì muốn níu kéo gì Đàm Dịch Khiêm, mà chỉ mong rằng thời gian tôi ở lại nhà họ Đàm sẽ

có những ngày được vui vẻ và yên ổn."