Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 282 : Hại chết ‘con’ của anh và Đan Nhất Thuần

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Tại nhà họ Đàm.



Người giúp việc dè dặt nói với Hạ Tử Du, "Cô Hạ, nếu cô thấy trong người có

chỗ nào không khỏe thì hãy lập tức nói cho tôi biết, tôi sẽ đi mời bác

sĩ đến kiểm tra cho cô ngay."



Hạ Tử Du ôm gối ôm ngồi trên ghế sofa mỉm cười với người giúp việc, "Tôi không sao, chị bận việc gì thì đi làm đi!"



"Dạ được."



Người giúp việc đi rồi Hạ Tử Du mới nhẹ thở phào một hơi.



Cô đã ở hà họ Đàm được ba ngày rồi, trong thời gian này, người giúp việc

trong nhà họ Đàm cung phụng cô như Thần Linh, thường hay ân cần hỏi han, nhiệt tình đến khiến cho cô muốn thở không ra hơi.



Sở dĩ có tình huống như vậy đương nhiên là mọi người trong nhà họ Đàm đều đã biết

chuyện cô mang thai, cộng thêm ông Đàm còn đặc biệt quan tâm cô. Hai mẹ

con họ Đàm cũng bởi vì lần trước cô đã nói chuyện với họ cho nên mới

lặng im không nói gì, nhóm người làm cho rằng địa vị của cô đã phục hồi

lại như xưa, cho nên đối với cô không hề dám có sơ xuất gì, cứ như vậy,

cuộc sống của cô ở nhà họ Đàm cũng không đến nỗi quá khó khăn....



Nhàm chán bật chuyển kênh xem những tiết mục trên ti vi, bỗng dưng tầm mắt

Hạ Tử Du dừng lại ở một tiết mục có liên quan đến việc thai phụ sinh em

bé.



Trong TV đang chiếu chính là quá trình thai nhi trưởng thành

trong cơ thể người mẹ, trên hình ảnh là từng bước thai nhi dần lớn lên,

máy quay phim cũng đặc biệt miêu tả nhịp tim của thai nhi mạnh mà có

lực, ‘thình thịnh - thình thịch’ rất có tiết tấu, rất có sức sống.



Hạ Tử Du theo bản năng đưa tay vuốt bụng mình, xem hình ảnh thai nhi từ từ tượng hình trong ti vi, trên mặt cô dào dạt dâng tràn tình thương của

người mẹ.



Đột nhiên như ý thức được cái gì, tay cô từ từ di chuyển khỏi bụng, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm theo.



Bỗng lúc này, "Cô Hạ...."



Hạ Tử Du đang suy nghĩ giật mình tỉnh lại, "Hử?"



Người giúp việc nói, "Cô Đan đến thăm cô."



Lời người giúp việc vừa dứt, Hạ Tử Du cũng đã nhìn thấy Đan Nhất Thuần đang chậm rãi đi vào cửa chính nhà họ Đàm.



Đan Nhất Thuần cất bước đi tới chỗ Hạ Tử Du, cũng không có lên tiếng chào hỏi Hạ Tử Du như trước kia.



Đối với sự ác cảm của Đan Nhất Thuần, khiến cho Hạ Tử Du của ngày hôm nay

cũng nói thẳng không kiêng nể, "Cô hẳn nên biết tôi không muốn nhìn thấy cô." Cô đã từng tin tưởng Đan Nhất Thuần như thế, nhưng kết quả đổi

ngược lại Đan Nhất Thuần đã dùng thủ đoạn đê tiện hãm hại cô "Quyến rũ"

Đàm Dịch Khiêm, tuy chân tướng sự thật Đàm Dịch Khiêm cũng biết nhưng

vẫn cố tình vu oan cho cô, nhưng việc này không có nghĩa là Đan Nhất

Thuần không có bất kỳ trách nhiệm nào.



Cũng như cô, Đan Nhất

Thuần không còn khiêm tốn lên tiếng chào hỏi như trước kia nữa, mà lạnh

giọng hỏi, "Hạ Tử Du, đây chính là mục đích của cô sao?"
sức của mình gằn từng chữ nói rõ ràng, "Chỉ dựa vào điểm cô ta chính là

kẻ thứ ba nhưng bề ngoài thì giả nhân giả nghĩa cũng đã đủ rồi!!"



Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm xanh mét, hung hăng nói, "Hạ Tử Du, cô thật đáng chết!!"



Cảm giác hô hấp bởi vì anh tăng sức siết chặt mà càng lúc càng trở nên khó

thở, Hạ Tử Du không hề giãy giụa nữa, chỉ từ từ nhắm lại hai mắt, đôi

môi trắng bệch nói ra từng chữ, "Anh giết tôi đi.... Giết chết tôi thì

tốt.... Giết người đền mạng.... Tôi chết rồi ít nhất cũng sẽ không xuống địa ngục, nhưng Đàm Dịch Khiêm anh nhất định sẽ mãi mãi ở cái nơi địa

ngục đó mà Vạn Kiếp Bất Phục!!"



Đàm Dịch Khiêm vẫn siết chặt lấy cổ Hạ Tử Du không buông, nhưng cũng không có tăng thêm sức nữa, anh

lạnh giọng nói, "Cô nói giết người thì đền mạng, đúng không? Được, vậy

thì bây giờ tôi sẽ để cho cô thấy như thế nào gọi là giết người đền

mạng!!"



Hạ Tử Du từ từ nhắm lại hai mắt, vẫn không hề giãy giụa, nhưng lúc này Đàm Dịch Khiêm đột nhiên nới lỏng bàn tay đang siết chặt

cổ Hạ Tử Du ra, ngượi lại hung hăng lôi kéo tay Hạ Tử Du.



Bị anh

cưỡng chế lôi kéo ra khỏi phòng, Hạ Tử Du giãy giụa kịch liệt, "Đàm Dịch Khiêm, cái người điên này, anh muốn dẫn tôi đi đâu?"



Lôi kéo Hạ

Tử Du đi ra khỏi nhà họ Đàm, không để ý đến sự phản kháng của Hạ Tử Du,

Đàm Dịch Khiêm trực tiếp xô đẩy Hạ Tử Du vào trong xe.



Sau đó Đàm Dịch Khiêm lái xe băng băng trên đường phố đêm ở Los Angeles.



Trước cửa một bệnh viện phụ khoa nổi tiếng, Đàm Dịch Khiêm lôi kéo Hạ Tử Du

còn đang bị tốc độ xe dọa sợ tới mức cả người run rẩy bước xuống xe.

(ặc, gì bạo lực thế anh trai)



Căn bản không cho phép Hạ Tử Du có cơ hội lùi bước, Đàm Dịch Khiêm tóm chặt tay Hạ Tử Du trực tiếp đi vào bệnh viện.



Không có sức để giãy giụa chỉ biết cất bước đi theo Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du

không ngừng la hét, "Anh buông tôi ra, buông tôi ra mau...."



Rốt cuộc khi cả hai dừng lại ở trước cửa một phòng bệnh, Đàm Dịch Khiêm mới hất tay Hạ Tử Du ra.



Hạ Tử Du chưa kịp đứng ổn định lại, đã thấy một y tá từ trong phòng bệnh vội vã chạy ra đến trước mặt bọn họ.



Y tá đi tới trước mặt Đàm Dịch Khiêm, lo lắng nói, "Tổng giám đốc Đàm,

cô Đan bởi vì sinh non mà xuất huyết rất nhiều, bác sĩ bây giờ đang

truyền máu cho cô Đan nhưng tình huống có thể sẽ không được lạc quan

lắm...."



Dáng người cao ngất nghiêm nghị của Đàm Dịch Khiêm rõ ràng giựt mình sững sờ.



Hạ Tử Du trừng lớn tròng mắt, kinh ngạc nói, "Cái gì sanh non? Cái gì xuất huyết rất nhiều?"



Đàm Dịch Khiêm quay mặt sang, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hạ Tử Du, hung tợn nói, "Cô đã nói giết người thì đền mạng, bây giờ cô đã giết chết

con của tôi, cô nói xem mình nên dùng cái gì để bồi thường lại cho tôi?"



Hạ Tử Du không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác hỏi, "Anh.... Anh đang nói cái gì?"