Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 283 : Đúng là tôi muốn trả thù anh đấy
Ngày đăng: 18:16 19/04/20
Trong khi Hạ Tử Du còn đang nghi ngờ nhìn Đàm Dịch Khiêm thì giọng bà Đàm đột nhiên truyền đến, "Hạ Tử Du, cô thật là độc ác, Cô hại chết đứa con của Dịch Khiêm và Nhất Thuần, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Không ngờ cũng gặp được bà Đàm ở bệnh viện, Hạ Tử Du còn chưa kịp hiểu rõ
nguyên do đã nhìn thấy bà Đàm nổi giận đùng đùng đi về phía mình.
Hạ Tử Du sững sờ đâm chân tại chỗ, ngơ ngác đứng nhìn bước chân bà Đàm càng lúc càng tiến tới gần mình.
Khi đi tới trước mặt Hạ Tử Du, bà Đàm vừa đưa tay muốn "Dạy dỗ" Hạ Tử Du,
vừa không kiềm được lửa giận mà thì thào nói, "Cô là con đàn bà thối
tha, cô mau trả lại cháu trai cho tôi...."
Hạ Tử Du vì không hiểu được chuyện gì đang diễn ra nên cũng không thời kịp né tránh, thiếu
chút nữa đã bị bàn tay bà Đàm giáng xuống cho một cái, may mắn là bà Đàm chưa kịp vung xuống thì Đàm Dịch Khiêm đã ra tay ngăn cản, lạnh lùng
nói, "Chuyện ở đây không liên quan đến mẹ!"
Bà Đàm giận dữ giựt
tay lại, tức giận trừng mắt nhìn Hạ Tử Du, khó có thể tin nói, "Dịch
Khiêm, ba con che chở cho cô mẹ còn chưa tính, chẳng lẽ đến tình cảnh
này rồi mà con còn muốn bao che cho cô ta sao? Nếu như Nhất Thuần biết
thái độ giờ phút này của con như vậy, con có từng suy nghĩ đến Nhất
Thuần sẽ khổ sở như thế nào không?"
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm bỗng
trở nên lạnh lẽo, lời nói cũng lạnh lùng không kém, "Con nói rồi, chuyện của con không cần mẹ bận tâm!"
Bà Đàm bực tức nói, "Nhưng mà mẹ...."
Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm đã lạnh đến đáng sợ, "Con không muốn nói thêm lần thứ hai."
Không thể hơn thua với con trai mình, bà Đàm đành phải đem hết tất cả oán
giận trút cả lên người Hạ Tử Du, bà hung hăng nói, "Hạ Tử Du, nếu như
Nhất Thuần vì vậy mà xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt sẽ không bỏ qua cho cô
đâu!"
Hạ Tử Du mờ mịt không hiểu gì đứng im tại chỗ, từ đầu đến
cuối không hiểu gì về nguyên nhân giận chó đánh mèo của bà Đàm và Đàm
Dịch Khiêm.
Bà Đàm mắng nhiếc Hạ Tử Du thêm một hồi nữa mới tức giận bỏ đi.
Sau khi định thần lại, Hạ Tử Du ngước mắt nhìn nghiêng tới khuôn mặt lạnh
lùng cương nghị của Đàm Dịch Khiêm, nhíu mày hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đôi mắt Đàm Dịch Khiêm như hai thanh kiếm sắc bén bắn thẳng về phía Hạ Tử Du, nghiêm giọng nói, "Cám ơn cô đã ban tặng!!"
Hạ Tử Du giật mình sững sờ, không hiểu anh đang nói gì.
Đáy mắt Đàm Dịch Khiêm tỏa ra ánh sáng nguy hiểm rồi chợt chuyển tối, lạnh
giọng nói, "Sau khi cô đánh Nhất Thuần, lúc cô ấy khóc chạy ra khỏi biệt thự thì bị vấp ngã, nếu như không phải có mẹ tôi đuổi theo, có lẽ cô ấy chết ngất ở bên đường cũng không ai hay biết!"
con phố bên cạnh cũng không kiềm được mà run lẩy bẩy.
Đợi rất
lâu, Hạ Tử Du đợi mãi cũng không thấy có một chiếc taxi nào tới, bờ môi
đã bị lạnh đến trở nên trắng bệch, cô vốn nên tìm một nơi để tránh cơn
gió đêm lạnh lẽo này thế nhưng cô lại giống như tình nguyện cam chịu cái loại cảm giác bị rét lạnh đông cứng đến buốt tim này, cũng không muốn
tìm một nơi để lòng đang trào dâng đau đớn được bình thường trở lại.
Đột nhiên, két ——
Một tiếng vang dội phá tan bầu trời đêm bỗng dừng ngay bên tai Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du ngước lên khuôn mặt bị đông cứng đến mức tái nhợt, chưa nhìn thấy rõ người tới là ai, hai tay của cô lại đột nhiên bị một đôi bàn tay ấm
áp của ai đó xoa nhè nhẹ.
Robert hà hơi lên hai tay lạnh buốt của Hạ Tử Du, vừa trách móc nhưng lại có vẻ như rất đau lòng nói, "Em là đồ ngốc sao? Khí trời lạnh như thế, em lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh
thế này mà đứng ở ven đường ư?"
Nhận ra người tới là Robert, Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc, "Robert, sao anh ở đây?"
Robert vừa chà nóng đôi tay cho Hạ Tử Du, vừa không vui nói, "Em còn dám nói,
rõ ràng em nói với anh sức khỏe em không tốt muốn ở lại bệnh viện nghỉ
ngơi thêm một thời gian. Nhưng mấy ngày hôm trước anh đến bệnh viện thăm em, bác sĩ mới nói cho anh biết em đã được bác trai đón về nhà họ Đàm ở rồi. Anh gọi điện thoại di động thì em không nghe, anh cũng đã đến nhà
họ Đàm tìm em mấy lần, nhưng những người giúp việc trong nhà họ Đàm kia
lại nói với anh là em không muốn gặp anh, em biết anh lo lắng cho em như thế nào hay không? Thật may là lúc nãy anh buồn bực nên lái xe đi dạo
lung tung thì nhìn thấy tài xế nhà họ Đàm chở bác gái chạy ra từ phương
hướng bệnh viện, vì thế anh mới biết mà chạy về hướng bệnh viện bên
này...."
Nhưng lúc này Hạ Tử Du lại đưa tay đẩy Robert ra, thống khổ nói, "Anh đừng cứ mãi lo lắng cho em nữa, có được hay không?"
Robert bởi vì bất ngờ bị động tác đẩy ra của Hạ Tử Du mà lùi về phía sau một
bước, nghi ngờ hỏi, "Tử Du, em làm sao vậy? Có phải em đang trách anh
chưa được sự đồng ý của em mà đưa em tới Los Angeles hay không?"
Hạ Tử Du dùng sức lắc đầu, "Robert, em cầu xin anh đừng bận tâm đến em nữa, em thật van xin anh đấy...."
Robert nghiêm nghị nói, "Sao anh có thể bỏ mặc em chứ, là anh đưa em tới Los
Angeles này.... Em mau nói cho anh biết, có phải Dịch Khiêm lại khi dễ
em đúng không? Nếu đúng như vậy, ngay bây giờ anh sẽ đi tìm cậu ta để
tính sổ."
"Không phải, không phải, không phải!!" Hạ Tử Du liên
tục nói ra ba tiếng, sau đó từ từ ngồi xổm người xuống đất, như không
thể chịu nổi mà vòng tay ôm lấy cơ thể mỏng manh đang lạnh run rẩy của
mình, nghẹn ngào chua chát thốt lên, "Người ngây thơ nhất thế giới này
chính là em, em xứng đáng bị lừa chẳng hay biết gì, thật đáng đời như
một kẻ ngốc bị người ta xoay quanh đùa giỡn!!"