Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 288 : Anh cứ thế nhìn cô và hôn cô
Ngày đăng: 18:16 19/04/20
Lông mi dài khẽ rung lên, Hạ Tử Du chậm rãi mở mắt, thứ nhìn thấy đầu tiên
là trần nhà và cảnh vật trắng toát thanh lịch của bệnh viện.
"Tử Du, Tử Du...."
Một tiếng gọi dịu dàng vang lên bên tai Hạ Tử Du, Hạ Tử Du quay đầu nhìn
khuôn mặt tràn ngập sự quan tâm của Robert, cô từ từ chống người ngồi
dậy, hỏi khẽ, "Em sao vậy?"
Robert đỡ thân thể mảnh mai của Hạ Tử Du, để cho cô thoải mái dựa vào đầu giường xong mới trả lời, "Cả ngày
hôm qua em bị sốt cao!"
Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc, "Sao lại thế?"
Robert kéo chăn lên đắp cho Hạ Tử Du, tức giận nói, "Đúng ra là từ sáng sớm
ngày hôm qua em đã cảm thấy khó chịu, nhưng em lại làm như không có việc gì mà đến nhà họ Đàm với anh.... May mắn là hôm qua anh không về quá
muộn, nếu không có khi em bệnh mà chết ở khách sạn cũng không có ai hay
biết!!"
Hạ Tử Du giải thích với vẻ vô tội, "Sáng sớm hôm qua em đâu có cảm thấy khó chịu gì đâu...."
Robert trợn mắt nhìn Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du lập tức thay đổi giọng, "Phải, sáng sớm lúc thức dậy có cảm thấy hơi mệt chút, em cứ nghĩ là vì mang thai nên mới...."
Robert nghiêm túc nhìn Hạ Tử Du, nghiêm mặt nói, "Sức khỏe của em luôn rất
yếu, hiện tại mang thai lại càng phải chú ý để không đau ốm gì, lần này
may mắn là anh còn kịp đưa em đến bệnh viện, nếu như lần sau không có ai ở bên cạnh thì làm thế nào?"
Hạ Tử Du giống như một đứa trẻ vừa phạm lỗi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói, "Sao anh lúc nào cũng dài dòng như thế?"
Robert hạ giọng nói, "Anh chỉ mong em có thể tự chăm sóc tốt cho mình."
Hạ Tử Du gật nhẹ, "Em biết rồi."
Robert nghiêm túc nói, "Anh muốn em phải hứa!"
Hạ Tử Du ngoan ngoãn đáp lại, "Em xin hứa!" "
Nghe vậy Robert mới hài lòng, dịu giọng nói, "Có đói không, anh đi mua đồ ăn sáng cho em."
Hạ Tử Du lắc đầu, "Em không muốn ăn."
Robert lập tức cau mày, "Vừa nãy mới bảo đảm là sẽ chăm sóc tốt cho mình, lúc này lại không để vào trong đầu rồi đúng không?"
Hạ Tử Du nhạt nhẽo nói, "Chắc là vừa mới ngủ dậy, nên chẳng muốn ăn gì."
Robert tức giận, "Em đã không ăn gì từ sáng hôm qua đến giờ, cho dù em không
muốn ăn, nhưng vẫn phải chăm sóc cho đứa bé trong bụng em chứ?"
Hạ Tử Du nhẹ nhàng xoa phần bụng vẫn chưa to lên của mình, đột nhiên vội
vàng hỏi Robert, "Em sốt như thế không ảnh hưởng gì đến đứa bé chứ?"
Robert nói vô cùng hợp tình hợp lý, "Bị sốt cũng không ảnh hưởng gì đến đứa bé cả, nhưng nếu như em vẫn còn không muốn ăn gì, vậy thì sẽ thực sự ảnh
hưởng đến nó đấy!"
Biết được đứa bé không sao, Hạ Tử Du mới thở
phào nhẹ nhõm đồng thời bị giọng điệu nghiêm túc cảnh cáo của Robert
chọc cười, "Được rồi, anh mua cái gì thì em ăn cái đó, em đợi anh ở
đây!"
Gương mặt nghiêm túc của Robert thoáng dịu xuống, "Ngoan ngoãn đợi ở đây, anh sẽ nhanh chóng quay lại."
"À, Robert...."
Lúc Robert xoay người chuẩn bị rời khỏi bệnh viện thì Hạ Tử Du đột nhiên lên tiếng gọi anh lại.
Robert dừng bước, xoay người lại hỏi, "Sao vậy?"
Hạ Tử Du mở to mắt, hỏi, "Cái đó.... Chuyện ‘kết hôn’, anh làm xong chưa?"
Robert gật đầu, "Anh đã cầm hộ chiếu của anh và em đến Las Vegas đăng ký kết hôn rồi!"
Hạ Tử Du ngẩn người ra, "Đăng ký kết hôn?"
Robert trêu đùa nói, "Sắc mặt thay đổi như thế, sao hả, em sợ kết hôn thật với anh à?"
Hạ Tử Du trừng mắt nhìn Robert, nghiêm túc nói, "Việc như thế đừng đem ra
nói đùa! Kết hôn là việc lớn của đời người, em không thể để anh vì giúp
em mà khiến cho anh bị ghi là đã từng ly hôn!!"
Robert nhẹ giọng cười, "Em yên tâm đi, anh muốn giúp em nhưng cũng chưa đến mức là xả thân cứu giúp!"
Người ngoài không thấy được giằng co giữa bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy giữa
họ rất ân ái, cộng thêm Đàm Dịch Khiêm làm việc giọt nước cũng không
lọt, mặc dù giờ phút này phóng viên tinh mắt có thể thấy Hạ Tử Du đang
giãy giụa, nhưng vì lời nói vừa nãy của Đàm Dịch Khiêm, ký giả cũng sẽ
cho là Hạ Tử Du đang hờn dỗi....
Đôi mắt đen u tối của Đàm Dịch
Khiêm quét qua đám phóng viên một cái, sau đó nói với cận vệ bên cạnh,
"Ghi lại tất cả những hãng truyền thông có mặt ngày hôm nay, sau đó đều
đưa văn kiện đến cho luật sư."
Hộ vệ cúi đầu, "Dạ."
Đám phóng viên sau khi nghe được Đàm Dịch Khiêm ra lệnh cho thuộc hạ tất cả đều kinh hãi trợn tròn mắt.
Đàm Dịch Khiêm không nói năng gì cứ thế ôm lấy Hạ Tử Du đi về phía Bentley.
Đám phóng viên bắt đầu điên cuồng chạy tán lạn....
Hộ vệ níu lấy một tên trong đám phóng viên đó nói, "Tổng giám đốc đã đã
cảnh cáo mọi người, nhưng hiển nhiên mọi người không nghe vào tai, tôi
nghĩ vì vậy mà mọi người nên chuẩn bị gánh lấy hậu quả cho tốt!"
....
Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du ngồi vào chiếc Bentley, Robert cũng phối hợp ngồi vào xe của mình.
Nhìn trong kính chiếu hậu đã không còn bóng dáng của bất kỳ phóng viên nào,
ngồi trong xe dựa vào cửa sổ, cố gắng kéo khoảng cách xa nhất với Đàm
Dịch Khiêm, Hạ Tử Du lạnh lùng nói, "Không còn phóng viên ở đây nữa, thả tôi xuống xe đi!"
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm nhìn thẳng phía trước, cũng không để ý đến Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du tức giận, "Tôi đã nói là không còn phóng viên nữa, bây giờ anh có thể cho tôi xuống xe được chưa?"
Chiếc Bentley lúc này lại rẽ sang đường khác.
Hạ Tử Du thấy Đàm Dịch Khiêm vẫn thế không có phản ứng, cô càng không có kiên nhẫn quát, "Đàm Dịch Khiêm!!"
"Dừng xe!!"
Lúc này giọng nói lạnh nhạt không cảm xúc của Đàm Dich Khiêm đột nhiên vang lên.
Xe cũng không phải là dừng lại ngay lập tức, mà dường như đang lo lắng cho người ngồi trong xe, đầu tiên là chậm lại, sau đó mới từ từ dừng hẳn.
Nhìn thấy xe ngừng lại, những từ ngữ thô tục của Hạ Tử Du muốn thốt ra đã bị nuốt thẳng xuống bụng, không muốn chuốc thêm phiền phức, Hạ Tử Du lập
tức mở cửa xe.
Ai ngờ, lúc cô đưa tay lên cầm lấy tay nắm cửa, Đàm Dịch Khiêm đã đưa tay bắt lấy tay cô.
Hạ Tử Du muốn hất ra nhưng lại không hất được, cô bất đắc dĩ quay mặt
sang, lên tiếng mắng, "Đàm Dịch Khiêm, anh muốn làm cái gì nữa đây?
Chuyện mới vừa rồi đừng nghĩ là tôi không biết anh sợ tôi nói sai cái gì đó..... Tôi cho anh biết, nếu như không phải bây giờ tôi không có sức
lực nào mà đi ứng phó với cái đám phóng viên kia, tôi căn bản cũng chẳng để ý gì mà nói ra sự thực là chúng ta đã ly hôn!!"
Hiếm có
người dám nói chuyện như vậy với Đàm Dịch Khiêm, còn là giọng nói mang
đầy tức giận cùng mắng mỏ, cho dù Đàm Dịch Khiêm đã không còn vẻ mặt
lạnh lùng như trước nữa, nhưng tròng mắt đen lạnh lẽo kia cũng đủ khiến
người ta không rét mà run, mà lúc này đây Đàm Dịch Khiêm lại chẳng có
bất cứ biểu cảm gì, đôi mắt đen đậm u tối chỉ nhìn chằm chằm Hạ Tử Du.
Không ngờ rằng trên khuôn mặt anh tuấn của Đàm Dịch Khiêm lại không có chút
tức giận nào, ngược lại đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô chằm chằm
không có ý định buông tha.
"Anh...."
Tại sao anh lại nhìn mình như vậy?
Đáng ghét thật, trước kia anh chưa bao giờ nhìn cô như thế, làm cô có chút sợ sơ....
Không khí trầm mặc một lúc lâu, Đàm Dịch Khiêm cất lên giọng hơi trầm và khàn nhỏ nhẹ nói, "Sau này em nên sửa đổi tính cách của mình đi, đừng để mọi người đều coi thường em.”
Bây giờ anh đang dùng giọng nói nhẹ
nhàng từ tốn nói với cô giống như những lúc anh trách cứ cô làm sai,
giọng nói rõ ràng còn mang theo sự cưng chiều....
Hạ Tử Du thoáng hoảng hốt.
Bỗng dưng Đàm Dịch Khiêm kéo Hạ Tử Du vào trong ngực, đôi môi mỏng lành lạnh đột ngột đặt trên môi cô.