Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 289 : Hạ Tử Du là của Đàm Dịch Khiêm

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Người đó nghiêng đầu, chiếm lấy môi cô.



Hạ Tử Du hoàn toàn không phản ứng kịp, phút giây bị anh hôn đó, cảm người cô mềm oặt....



"Ưm...."



Lúc kịp phản ứng lại Hạ Tử Du trợn to mắt, sau đó bắt đầu kháng cự kịch liệt.



Đàm Dịch Khiêm kềm chặt hai tay không chịu yên của Hạ Tử Du, để nó quay ngược lại mà chống lên ngực anh.



Thấy hai tay không thể chống cự, Hạ Tử Du đổi dùng hai chân đá anh, không

biết tại sao lúc nào Đàm Dịch Khiêm cũng hiểu rõ trước mỗi hành động của cô, khoảnh khắc đó khi cô nhấc chân định đá vào nơi hiểm yếu của anh,

cả người cao lớn đã đè cô lên cửa xe.



"Đàm Dịch...."



"Ưm...."



Mỗi lần cô lợi dụng khoảng cách khi môi lưỡi triền miên mà bật ra tiếng

chửi thô tục đều bị anh nuốt hết vào, khiến cô không nói được hoàn chỉnh trọn câu nào, ngược lại còn bị động tác thành thạo mà ngang ngược của

anh xâm chiếm, chiếm lấy toàn bộ hơi thở của cô.



Dần dần, cả

người cô mềm đi, tựa như trước kia mỗi khi bị anh hôn lấy, anh đều có

thể nhẹ nhàng dễ dàng khiến cô buông giáp bại trận.



Qua một lúc lâu....



Sắc mặt Hạ Tử Du ửng hồng lên, hơi thở gấp gáp nhìn người đàn ông vừa buông cô ra, hai mắt rực lửa, giơ tay chuẩn bị tát anh.



Đàm Dịch Khiêm chuẩn xác bắt được tay Hạ Tử Du, giống như không có chuyện

gì lạ xảy ra mà nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn không vì hành động này của

cô mà có nét không vui nào.



Hạ Tử Du dùng hết sức giật tay ra khỏi sự kiềm chế của Đàm Dịch Khiêm, "Anh buông tôi ra!!"



Đàm Dịch Khiêm nhẹ nhàng chậm chạp hỏi, "Buông em ra, em có thể ngoan ngoãn một chút không?"



Nhớ lại cảm giác quen thuộc từ nụ hôn lúc nãy của anh nó thật giống như

trước kia, giật mình vì đáy lòng vẫn còn mấy phần quyến luyến quá khứ

không thôi, Hạ tử Du đưa tay lau thật mạnh cánh môi mọng đỏ bừng lên vì

nụ hôn vừa rồi, không chịu được tức giận giọng khàn khàn, "Đàm Dịch

Khiêm, chuyện này tôi sẽ không để yên đâu, tôi sẽ kiện anh tội quấy rối!!"



Đàm Dịch Khiêm sâu sắc liếc nhìn Hạ Tử Du, nhìn thấy Hạ Tử Du vì bảo vệ mình mà tuôn ra từng chữ sắc bén, Đàm Dịch Khiêm nhếch môi,

"Tôi nhớ rằng lần đầu tiên em gặp tôi, em cũng nói với tôi như thế này." Dáng vẻ này của cô thật tốt, ít nhất khi gặp phải chuyện không vui cũng còn biết ăn miếng trả miếng, sẽ không để người khác bắt nạt mình.



Hạ Tử Du lạnh lùng liếc anh, căm ghét nói, "Đừng tưởng rằng lời tôi vừa

nói là chỉ đùa với anh!!" Dứt lời, Hạ Tử Du liền lấy di động trong túi

xách ra.



Đối mặt sự biểu hiện tiến bộ của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm mỉm cười, sau đó thong thả nói, "Em nhìn ra ngoài xem."



Đang bấm điện thoại, Hạ Tử Du theo bản năng ngước mắt lên, nhìn theo ánh mắt anh ra phía ngoài, đột nhiên, tách tách, tách tách ——



Hai tiếng lách tách của máy ảnh truyền đến, Hạ Tử Du lúc này mới chú ý tới chiếc xe bên trái bọn họ có hai tên phóng viên.



Đám Phóng viên nhìn thấy Hạ Tử Du nhìn đến bọn họ thì lập tức lái xe tẩu thoát.



Hạ Tử Du quay mặt sang nhìn Đàm Dịch Khiêm, nhíu mi, "Mấy kẻ đó là phóng viên?"



Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Cũng còn có một số người không sợ chết."



Đôi mắt đen trong trẻo của Hạ Tử Du trợn tròn, "Vậy vừa nãy...."



"Nếu như mà tôi nghe theo để em xuống xe, mấy tên phóng viên đó nếu không

chiếm được tin tức đắt khách tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định, nhưng nếu

có vài tấm ảnh chụp nụ hôn nóng bỏng trong xe vừa rồi, chứng minh chúng

ta vẫn ngọt ngào như cũ, bọn họ đại khái sẽ im lặng được một thời gian." Đàm Dịch Khiêm nhịp nhàng nói từng chữ.



Thì ra là anh hôn cô bởi vì đám phóng viên kia....



Hạ Tử Du từ từ đặt điện thoại di động xuống, sự tức giận trên mặt biến

mất, nhưng cơn tức thì vẫn chưa hết, vẫn cáu kỉnh mà nhìn chằm chằm Đàm
Đàm Dịch Khiêm giây phút này đang cứng lại, anh hờ hững nói ra, "Nếu cậu muốn cứ muốn tiếp tục kéo dài ra vấn đề giữa tôi và cô ấy, tôi e rằng

tôi không có hứng thú để nói tiếp với cậu về chuyện này nữa.... Nhưng,

tôi phải nhắc cậu một chuyện, cậu vừa mới nói cho tôi biết chuyện kết

hôn giả của cậu và Hạ Tử Du, cậu vốn muốn dựa vào chuyện kết hôn giả này mang Tử Du rời khỏi Los Angeles ư!"



Robert hừ lạnh, "Tôi dĩ

nhiên có thể đưa Tử Du rời khỏi Los Angeles, bởi vì cậu căn bản không

thể tổn thương đến cô ấy, ngay cả khi tôi nhìn lầm cậu, tôi cũng sẽ

không để cho cậu tổn thương đến Hạ Tử Du dù chỉ một chút, nếu như cậu

muốn cường ngạnh mà làm vậy, vậy thì xin cậu hãy chuẩn bị mà vứt bỏ tình cảm bao năm giữa chúng ta đi, bởi vì tôi sẽ không tiếc bất kỳ giá nào

để khiến cho nửa đời sau của cậu và Đan Nhất Thuần có một ngày yên tĩnh

nào đâu, trừ phi cậu có thể làm tôi biến mất trên đời này...."



Đàm Dịch Khiêm nhàn hạ dựa vào thành ghế sau đó điều chỉnh cho mình một tư

thế thoải mái rồi nói, "Dùng cả tình bạn của chúng ta để uy hiếp, cậu

thật quan tâm đến cô ấy."



Robert thản nhiên nói, "Cậu yên tâm, tôi mãi mãi chỉ thầm mong mình sẽ là người có thể vun vén cho cô ấy hạnh phúc."



Đàm Dịch Khiêm không nói gì thêm.



Robert đưa tay mở cửa xe, trước khi xuống xe anh nói với Đàm Dich Khiêm một

câu cuối, "Tôi không biết cậu có còn yêu cô ấy hay không, nhưng, bằng

tình cảm mười năm giữa chúng ta và trực giác của tôi.... Nếu như cậu còn để ý cô ấy nhưng lại xa lánh cô ấy, trong chuyện này tất phải có nguyên nhân. Nhưng, tôi cũng không hề lo lắng cho cậu, bởi vì Đàm Dịch Khiêm

mà tôi quen chưa bao giờ biết thua là gì.... Cho nên, tôi sẽ đưa Tử Du

và Ngôn Ngôn đi Trung Đông, trước lúc Tử Du sinh con, tôi hy vọng cậu có thể đến Trung Đông đón Tử Du về, tôi bảo đảm trong khoảng thời gian này tôi sẽ chăm sóc tốt cho Hạ tử Du và cả hai đứa con của cậu."



Robert mở cửa xe, ngồi vào tay lái.



Hạ Tử Du ngồi ở ghế sau ngước lên đôi mắt tỉnh táo nhìn về phía Robert,

nhẹ giọng trách cứ, "Anh nói chỉ mấy phút sẽ quay lại, cuối cùng lại nói chuyện lâu như thế, một mình em ngồi trong xe thật nhàm chán...."



Robert nổ máy xe, "À, anh nói với Dịch Khiêm rất nhiều chuyện...."



Hình như đã không có hứng thú nói tiếp về chủ đề Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du

không hỏi nữa, mà là dựa vào cửa sổ xe, trầm trầm nói, "Em mệt quá, Em

muốn ngủ một chút.... Anh đến khách sạn thì gọi em."



Robert nhìn

Hạ Tử Du từ kính chiếu hậu gật nhẹ, "Đúng rồi, chúng ta sẽ ở Los Angeles nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai chúng ta xuất phát trở về thành phố Y."



Hạ Tử Du đang ngủ ậm ờ đáp lại, "Dạ...."



Thấy Hạ Tử Du đã ngủ, Robert mở cửa xuống xe, sau đó cởi áo trên người ra nhẹ nhàng khoác lên trên người của Hạ Tử Du.



"Ưm...."



Có lẽ là cảm thấy ấm áp, Hạ Tử Du đang ngủ cũng khẽ lên tiếng.



Robert nhìn chăm chú dáng vẻ an tĩnh khi ngủ của Hạ Tử Du, tận đáy lòng thầm nói tiếng xin lỗi với cô.



Thật xin lỗi, Tử Du....



Tha thứ cho anh đã không nói cho em biết chuyện Dịch Khiêm vừa mới ly hôn với em sáng hôm qua....



Anh thề anh không phải vì bản thân mình, mà bởi vì anh hiểu rõ, Dịch Khiêm

không muốn để cho em biết nguyên do cậu ấy chia tay em, cũng không muốn

em biết bất cứ chuyện gì....



Vấn đề có lẽ rất khó giải quyết,

cũng rất nghiêm trọng cho nên Dịch Khiêm mới muốn anh đưa em đi Trung

Đông, cũng cần anh chăm sóc em....



Anh biết nếu như anh nhúng tay vào giúp đỡ Dịch Khiêm sẽ không khách khí với anh, cho nên chuyện cậu

ta muốn giải quyết nhất định chỉ có chính mình cậu ta mới có thể giải

quyết.



Bởi vì không xác định được suy đoán của anh về Dịch Khiêm

có chính xác hay không, nên anh tạm thời không thể để em hy vọng

được....



Hy vọng càng lớn thất vọng sẽ càng nhiều, anh thà tình nguyện nhìn thấy em được vui vẻ…