Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 296 : Dù yêu hay không, anh vẫn có đến

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Cái đêm mà cô biết được cô mang thai, anh đã ngồi yên lặng bên giường cô, vô vàn yêu thương ngồi nhìn cô?



Đây là việc mà cô không bao giờ có thể tưởng tượng được....



"Cô ….. Khẳng định?"



Y tá kinh ngạc trợn mắt, "Dĩ nhiên rồi.... Bà Đàm, chẳng lẽ bà không có

chút ấn tượng nào sao? Đêm đó tay bà bị thương, tổng giám đốc Đàm còn

giúp bà cầm máu băng bó đấy...."



Băng bó?



Đúng vậy, đêm đó vì quá đau khổ mà cô đã cắn bị thương tay mình, lúc trời sáng tỉnh dậy

thì thấy mu bàn tay đã băng bó thật kỹ....



Cô vẫn nghĩ rằng được y tá trong bệnh viện băng bó cho cô, nhưng chưa tường nghĩ đến lại là anh....



Thật ra thì, đêm hôm đó cô cũng đã mơ thấy anh, cô thậm chí cũng cảm thấy

anh ở ngay tại bên cạnh cô, nhưng đến lúc trời sáng cô chỉ cho rằng mình đã nằm mơ một giấc mơ rất thật mà thôi.... Dù sao tần suất mà cô mơ

thấy anh luôn rất cao.



Hạ Tử Du không dám xác định hỏi, "Thật sự là anh ấy sao?"



Y tá rất nghiêm túc gật đầu, "Bà Đàm, chuyện này là thật đó.... Đêm đó

tôi đứng ngay ở cửa phòng cô, cho đến lúc trời sắp sáng mới thấy ông Đàm rời đi!"



Hạ Tử Du rơi vào trầm tư.



Y tá cũng hiểu được Hạ Tử Du cần phải nghỉ ngơi, cũng không dám quấy rầy nữa, mỉm cười nói,

"Bà Đàm, vậy bà nằm nghỉ nha, tôi đến trực ban ghi lại ca trực, tôi sẽ

quay lại ngay...."



Hạ Tử Du gật đầu, "Được."



Sau khi y tá đi, Hạ Tử Du mở to đôi mắt yên lặng nhìn trần nhà.



Những lời y tá vừa nói với cô đều là sự thật sao?



Không....



Cô làm sao có thể tin được?



Anh căm ghét cô bao nhiêu, hận cô bao nhiêu, cô đều biết....



Cái ngày cô biết được mình mang thai cũng chính là ngày Robert đưa cô tới Los Angeles....



Cô nhớ ngày đó cô và anh đã cãi nhau rất dữ dội, ánh mắt lạnh lùng ghét bỏ kia lúc nhìn thấy cô cùng với mỗi câu nói quyết tuyệt của anh cho đến

nay vẫn như một cái gai sắc nhọn đâm vào lòng cô....



Sao anh có thể còn tình cảm với cô và coi trọng cô được chứ?



Nhưng mà, đêm hôm đó cô y tá đã thực sự nhìn thấy anh sao?



....



Bởi vì trong đầu suy nghĩ đến nhiều chuyện, mãi đến nửa đêm Hạ Tử Du mới ngủ được.



Cô mới vừa ngủ thiếp đi liền chìm vào cảnh trong mơ.



Ở trong mộng, cô hình như thấy được hình ảnh đêm đó anh ngồi ở bên mép giường cô....



Cô còn nghe thấy anh vẫn gọi cô hai tiếng ‘bà xã’ như trước kia, anh còn

cầm lấy tay cô nhẹ nhàng hôn lên đó, dịu dàng như thế, ân cần đến

vậy....



"Bà xã, đứa bé này nhất định là con trai, nó lớn lên mà giống anh thì quá tốt."



Cô liếc xéo anh, "Làm sao mà phải giống anh?"



"Em không cảm thấy chồng em rất đẹp trai sao.”



"Khoác lác...."



Cuộc đối thoại chân thật đến vậy hiện hữu trong giấc mơ của cô, cô ở trong

mộng cười khanh khách không ngừng, tựa vào trong ngực anh, rất hạnh

phúc, cũng rất thỏa mãn.



"Sau này em nên sửa lại tính mình đi, đừng để mọi người đều coi thường em!"



Trong đầu cuối cùng lại vang lên câu nói này là lúc cô đột nhiên tỉnh lại từ trong giấc mộng.



Con ngươi trong suốt mở trừng trừng, nhìn quanh bốn phía một vòng, cuối

cùng cô cũng xác định được mình vẫn còn ở trong hiện thực.



Cô nặng nề thở dốc, sau đó nhớ về giấc mơ vừa rồi.



Cô thừa nhận, hình ảnh trong giấc mộng đối với thực tế mà nói cho dù có

bao nhiêu thì cũng đều vô nghĩa, nhưng phần lớn mọi người đều nói, ngày
Chị Dư lại không thể khống chế không cảm xúc tức giận, "Đều do con nhỏ Hạ

Tử Du đó, khiến cho kế hoạch đang yên đang lành của tổng giám đốc bị phá hủy trong nháy mắt.... Đáng chết là tổng giám đốc yêu cô ta đến tận

xương tủy, không cho phép cô ta bị bất kỳ sự tổn thương nào, nếu không

để tâm đến cô ta, kế hoạch thuận lợi, ít nhất tổng giám đốc vẫn có phần

thắng.... Bây giờ thì đúng là rơi vào đường cùng rồi!"



Cảnh Nghiêu nói, "Chị Dư, tôi không nói với chị nữa, tổng giám đốc bảo tôi đến bệnh viện đón cô Đan xuất viện...."



---



Bệnh viện phụ khoa.



Liễu Nhiên kiễng chân lên, cố gắng bưng lên ly nước trên mặt bàn nói, hiểu

chuyện nói, "Mẹ, chị y tá nói mẹ phải uống nhiều nước...."



Hạ Tử

Du vội vàng ngồi dậy, cầm lấy ly nước ấm trong tay Liễu Nhiên, dịu dàng

nói, "Mẹ tự mình làm được mà, con ngoan ngoãn ngồi trên giường đi."



Liễu Nhiên nghiêm trang trả lời, "Nhưng mà chú ‘củ cải’ nói Ngôn Ngôn phải chăm sóc thật tốt cho mẹ...."



Hạ Tử Du điểm nhẹ lên chop mũi Liễu Nhiên, cười nói, "Cô bé ngốc, mẹ đâu có bị bệnh đâu mà cần con chăm sóc...”



Đúng lúc này Robert khoan thai từ ngoài cửa đi vào, "Xúi quẩy, thật là xúi quẩy...."



Hạ Tử Du nhìn khuôn mặt khó chịu của Robert, nghi ngờ nói, "Anh bị sao vậy?"



Robert để thuốc dưỡng thai mang đến lên trên mặt bàn, bừng bừng lửa giận nói,

"Anh vừa từ chỗ của bác sĩ về đây, lúc đi ngang qua phòng sát vách thì

thấy cận vệ Cảnh Nghiêu của Dịch Khiêm đang đón Đan Nhất Thuần xuất

viện.... Đáng chết, hóa ra Đan Nhất Thuần ở ngay sát phòng em, người phụ nữ này chỉ toàn mang vận xui cho em, em nói xem có xúi quẩy hay không

à!!"



Hạ Tử Du ngẩn người ra, ngập ngừng nói, "Đan Nhất Thuần ở phòng sát vách sao?"



Robert gật đầu, "Có lẽ vết thương Kim Trạch Húc gây ra cho cơ thể cô ta cũng không nhẹ!"



Thần sắc Hạ Tử Du đột nhiên hoảng hốt.



Thì ra là, tối hôm qua Đan Nhất Thuần ở ngay phòng bên cạnh, khó trách tối hôm cô qua có thể gặp được anh....



Trong lòng thở dài não nề, Hạ Tử Du tự cười giễu mình.



Cô thật ngây thơ, còn tưởng rằng anh....



Đè ép nỗi khổ sở đang trào lên trong tim, giờ phút này cô cảm thấy thật

may mắn vì tối hôm qua đã không xúc đông mà chạy đến hỏi anh....



Robert nhìn thấy sắc mặt của Hạ Tử Du đột nhiên trở nên tái nhợt, khẩn trương

hỏi, "Em thấy không khỏe à? Sao sắc mặt nhìn có vẻ khó coi vậy?"



Hạ Tử Du miễn cưỡng nở ra nụ cười nhạt nhẽo, "Không có, chỉ thấy hơi khát nước." Vừa nói cô liền nâng lên ly nước hớp một hớp.



Robert hạ giọng nói, "Nhất định là do anh kể chuyện của Đan Nhất Thuần đã

khiến em không vui rồi.... Anh vốn không nên nói với em về cô ta, trước

kia anh đã nhìn lầm cô ta rồi."



Hạ Tử Du để ly nước lại trên mặt

bàn, nhã nhặn thản nhiên nói, "Gặp phải chuyện như thế, bây giờ chắc hẳn cô ấy rất khó chịu...."



Robert bĩu môi, "Em còn quan tâm cho cô ta?"



Hạ Tử Du im lặng không nói.



Tuy rằng Đan Nhất Thuần đã làm một số chuyện không phải, nhưng nhìn chung

tất cả mọi chuyện mà cô ấy làm, tất cả đều là vì Đàm Dịch Khiêm....



Cũng như cô đã vì Đàm Dịch Khiêm mà mạo hiểm tiếp cận Kim Trạch Húc, trên

đời này có lẽ cũng chẳng được mấy ai có thể yêu một người đàn ông đến

mức độ như thế đâu?



Cô phải thừa nhận, tình yêu mà Đan Nhất Thuần dành cho Đàm Dịch Khiêm vẫn luôn cam tâm tình nguyện như thế....



Haizz....



Đan Nhất Thuần là người thích hợp với Đàm Dịch Khiêm nhất, nếu Đàm Dịch

Khiêm có thể qua cửa ải này, cuộc sống của họ sau này chắc chắn rất hạnh phúc.



"Em không muốn để anh một mình, một mình chìm nổi trong biển người...."



Tiếng chuông điện thoại mà Hạ Tử Du mới đổi vào lúc này đột ngột vang lên.



Không suy nghĩ nữa, Hạ Tử Du cầm điện thoại di động lên, liếc nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, sau đó lập tức ấn nút trả lời.



Trong di động là âm thanh nổi giận đùng đùng của chị Dư vang lên bên tai Hạ

Tử Du, "Hạ Tử Du, cô đang hại chết tổng giám đốc đấy, cô có biết không

hả?"