Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 297 : Thắng thì phải thắng cho đẹp
Ngày đăng: 18:16 19/04/20
Cả người Hạ Tử Du dựa nhẹ vào thành giường, lạnh nhạt nói, "Chị Dư, tôi không hiểu chị đang nói gì!"
Chị Dư nổi giận lôi đình nói, "Cô còn giả ngu với tôi?"
Thái độ trước sau không giống nhau của chị khiến Hạ Tử Du trở nên trầm mặt.
Chị Dư bắt đầu xổ ra một tràng mắng chửi với giọng điệu giận dữ, "Cô là cái đồ lòng dạ rắn rết, đồ ác độc...."
Hạ Tử Du đợi đến lúc chị Dư mắng hết một hơi dài không mắng tiếp được nữa, cô mới bình tĩnh nói, "Nếu như chị còn tiếp tục dùng những lời lẽ thô
lỗ đó để nói chuyện với tôi nữa, thì rất xin lỗi, bây giờ tôi muốn được
nghỉ ngơi."
Chị Dư cố tình gây sự, "Hạ Tử Du, cô nói cho tôi
biết, có phải cô đang bắt tay cùng Kim Trạch Húc để đối địch với tổng
giám đốc không?"
Hạ Tử Du nhíu mày, "Tôi nói rồi, tôi nghe không hiểu chị đang muốn nói gì."
Robert ngồi bên cạnh có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng của chị Dư đang tức
giận chửi mắng trong điện thoại, Robert không nhịn được giằng lấy điện
thoại của cô, sẵng giọng quát chị Dư, "Chị Dư, bây giờ Tử Du là vợ của
tôi, tôi không cho phép chị dùng cái giọng đó nói chuyện với cô ấy."
Chị Dư ở đầu bên kia nghe thấy giọng của Robert, ngữ điệu dần dần hòa hoãn
lại chị mất hứng nói, "Cậu Robert, cậu có biết chuyện cô Hạ yêu cầu
tổng giám đốc giao lại phần tài sản ly hôn không?"
"Tôi biết."
"Cậu biết vậy tại sao cậu không ngăn cản cô ấy? Chẳng lẽ cậu đã quên cậu và tổng giám đốc là bạn tốt bao nhiêu năm rồi à?"
Robert thản nhiên nói, "Tình bạn của tôi với Dịch Khiêm chưa bao giờ thay đổi, mà ngược lại hình như cậu ấy không coi tôi là bạn nữa thì phải."
Chị Dư vội vàng giải thích, "Cậu Robert, không phải như thế.... Tổng giám
đốc không có ý đó đâu, mà là gần đây tổng giám đốc có rất nhiều chuyện
khó giải quyết phải xử lý, tổng giám đốc cũng muốn gặp cậu lâu rồi...."
Robert rộng lượng nói nói, "Bỏ đi, tôi cũng hiểu cậu ấy bây giờ đang gặp phải
rất nhiều chuyện phiền phức.... Chị vừa rồi mới quát mắng ‘bà xã’ của
tôi, chị tốt nhất nên giả thích rõ ràng với tôi."
....
Cúp điện thoại, Robert ngẩn ra, sau đó đưa di động trả lại cho Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du hỏi, "Chị Dư nói gì với anh?"
Robert nhìn Hạ Tử Du một lúc lâu, như đang do dự, lại giống như không biết nên nói như thế nào.
Hạ Tử Du cau mày, "Sao cứ muốn nói rồi lại thôi?"
Robert nhìn sang Liễu Nhiên bên cạnh nói, "Cô bé tinh nghịch, ngoan.... Con
qua bên kia chơi ghép hình đi, chú ‘củ cải’ muốn nói chuyện riêng với mẹ con một chút."
Liễu Nhiên rất hiểu chuyện, kéo theo một chiếc ghế nhỏ ngoan ngoãn ngồi vào một góc phòng bệnh.
Sau đó Robert nhìn Hạ Tử Du nói, "Liễu Nhiên đối với chuyện của Dịch Khiêm
rất nhạy cảm, anh không muốn con bé nghe được tin tức xấu có liên quan
đến Dịch Khiêm...."
Hạ Tử Du nhíu mày thật sâu, "Tin tức xấu?"
Robert nhìn xoáy vào Hạ Tử Du, trong đôi mắt màu lam mang theo chút bi thương, hối tiếc nói, "Tử Du, có lẽ chúng ta đã làm sai rồi...."
"Làm sai cái gì?"
Robert cúi đầu xuống, chán nản nói, "Có lẽ, chúng ta không nên ‘hợp tác’ với Kim Trạch Húc...."
Hạ Tử Du hoang mang hỏi, "Tại sao anh lại có ý nghĩ này? Chuyện gì đã xảy ra rồi?"
Robert khẽ thở dài, lần nữa ngước mặt lên, buồn bã mà nhìn thẳng vào Hạ Tử Du, nhỏ giọng nói, "Chị Dư nói với anh, Dịch Khiêm cậu ấy luôn có kế hoạch
để đối phó với Kim Trạch Húc.... Dịch Khiêm vốn định lợi dụng 30% cổ
phần còn lại để dụ Kim trạch Húc rơi vào bẫy, Dịch Khiêm đoán rằng Kim
Trạch Húc vì muốn đoạt lấy toàn bộ tài sản của Đàm gia mà sẽ đi vay
tiền. Nhưng Dịch Khiêm không nghĩ tới vào lúc này em lại muốn số tài sản ly hôn đó.... Vì thế, tiền vốn Kim Trạch Húc có được đã đủ mua lại 15%
cổ phần trong tay Đàm Dịch Khiêm, cũng có thể thành công đá văng Đàm
Dịch Khiêm ra khỏi Đàm thị, do đó Kim Trạch Húc cũng sẽ không rơi vào
bẫy của Dịch Khiêm, vậy cũng có nghĩa là mọi thứ mà Dịch Khiêm đã cố
gắng từ đầu đến giờ đều uổng phí rồi!"
Hạ Tử Du sững sờ hỏi lại, "Anh ấy có kế hoạch sao?"
Robert gật đầu, "Ừ."
Hạ Tử Du dựa hẳn cả người vào thành giường, bỗng nhiên trầm mặc không nói gì nữa.
Robert ảo não mà nói, "Chúng ta vốn là muốn giúp Dịch Khiêm, không ngờ lại khéo quá hóa vụng...."
Sau khi trầm tư mất vài giây, Hạ Tử Du hỏi, "Vậy bây giờ em nói không cần
tới số tài sản ly hôn ấy nữa, làm vậy có còn kịp không?"
Robert nhẹ nhàng lắc đầu, "Không kịp nữa, Dịch Khiêm đã hủy bỏ kế hoạch này rồi...."
Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc, "Tại sao anh ấy lại làm vậy?"
Robert giải thích, "Nguyên nhân thứ nhất, nếu em quyết định tiếp tục ‘hợp tác’ với Kim Trạch Húc, mặc dù kế hoạch của Dịch Khiêm vẫn có thể tiến hành
theo kế hoạch, nhưng trong tính toán của Dịch Khiêm nếu Kim Trạch Húc
rơi vào bẫy thì đồng thời cũng sẽ kéo theo cả em vào. Nguyên nhân thứ
hai, nếu em từ chối không tiếp tục hợp tác với Kim Trạch Húc, lúc đó Kim Trạch Húc cũng sẽ không đi vay tiền để mua lại cổ phần của Dịch Khiêm
nữa, ngược lại hắn sẽ hoài nghi nguyên nhân mà em bất ngờ đổi ý, cho nên em chỉ có thể tiếp tục đòi Dịch Khiêm số cổ phần đó, nhưng bất kể em có làm gì đi nữa, tất cả đều đã muộn rồi...."
.......
Tất cả đều đã muộn rồi....
Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại những lời Robert nói, Hạ Tử Du liên tục bị vây trong trạng thái hoảng loạn.
Robert từ ngoài phòng bệnh đi vào.
Hạ Tử Du ngước mắt lên nhìn, nhưng không có thể hiện sự thẫn thờ trước đó ra ở trước mặt Robert.
Robert ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng nói với Hạ Tử Du, "Anh đi tìm hiểu tin tức.... Có tin đồn đúng như những lời chị Dư đã nói, Dịch Khiêm nói với bên ngoài là bác Đàm không cho cậu ta bán đi số cổ phần còn lại, phải
dùng đến lý do này để giải thích cho sự đột ngột thay đổi ý định.... Xem ra, Dịch Khiêm đã thật sự hủy bỏ kế hoạch!"
Hạ Tử Du chán nản thốt lên, "Thật ra anh ta có thể không cần để ý đến em."
"Cậu ta làm sao có thể không để ý đến em....." Suýt chút nữa Robert đã nói
toạt ra cuộc nói chuyện giữa anh và Dịch Khiêm lần đó có liên quan đến
việc ly hôn cho Hạ Tử Du biết, nhưng vì ngại dụng ý muốn giấm giếm Hạ Tử Du của Dịch Khiêm, huống chi anh cũng đã đồng ý với Đàm Dịch Khiêm.
công việc kinh doanh của ba con, công ty đó rất lớn."
"Hay quá, ba thật là lợi hại."
"Nhóc con, con mau im lặng một chút...."
“Dạ."
Hạ Tử Du từ đầu đến cuối không hề hé răng, cô căng thẳng nhìn chằm chằm vào TV tim đập như trống dồn.
Cảnh trên TV đột ngột chuyển sang phía ngoài của cuộc họp báo, Kim Trạch Húc đang mặc một bộ vest rất đẹp trai, đeo kính đen, hăng hái để đám phóng
viên chụp ảnh liên tục.
"Kim tổng, ông có thể tiết lộ một chút
nội dung ngày hôm nay hay không, là có liên quan đến chuyện ‘Đàm thị’
muốn đổi chủ như bên ngoài đồn đãi sao?"
"Kim tổng, có lời đồn nói ông đã mua được 70% cổ phần của Đàm thị sao?"
....
Hàng loạt những vấn đề của phóng viên bay đến tai Kim Trạch Húc, Kim Trạch
Húc chỉ cười không nói, cuối cùng làm bộ giống như thật sự bị đám phóng
viên bị quấy rầy quay lại nói với đám phóng viên một câu, "Mở cuộc họp
báo này là chủ ý của tổng giám đốc Đàm, còn vấn đề cụ thề như thế nào
hay là mọi người đợi tổng giám đốc Đàm đến rồi hỏi ông ấy đi!"
Nghe được lời nói của Kim Trạch Húc trên TV, Robert tức không chịu được,
"Tên khốn kiếp này, muốn để toàn thế giới nhìn thấy Dịch Khiêm cúi đầu
xưng thần với hắn đây mà.”
Hạ Tử Du vẫn duy trì tỉnh táo, giữ im lặng không nói một lời.
....
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Kim Trạch Húc đến rất đúng giờ,
nhưng bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm vẫn mãi không thấy xuất hiện.
Các phóng viên của các kênh truyền thông nổi tiếng thế giới đã sớm chặn kín đường trước chỗ ngồi của hai vị tổng giám đốc, từng cái máy quay phim
cùng với vô số microphone chĩa thẳng về phía bọn họ.
"Kim tổng, đã đến giờ họp báo, tại sao vẫn không thấy Tổng giám đốc Đàm tới?"
Có phóng viên đã bắt đầu đặt câu hỏi....
Kim Trạch Húc liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, ngay sau đó nói với Đường Hân ở bên cạnh, "Cô đi xem thử đi, nếu Đàm Dịch Khiêm dám đổi ý thì cô biết
phải làm thế nào rồi đấy!"
Đường Hân gật đầu, cô đang định xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên ——
"Tổng giám đốc Đàm, Tổng giám đốc Đàm...."
Đàm dịch Khiêm bước đi tới hiện trường ở trước mặt, tất cả phóng viên lập tức lao đến.
Trong giây tiếp theo, tất cả hình ảnh chuyển thành bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm..…..
Khoảnh khắc Đàm Dịch Khiêm xuất hiện bầu không khí dường như lắng đọng xuống
—— Bộ vest đen như mực, dáng vẻ cao lớn mạnh mẽ đi giữa những ánh đèn
plash không ngừng lóe lên, anh giống như một vị Vương giả, cả người toát lên sự khí phách cùng phong độ ngạo mạn của bậc Vua chúa, thật giống
như tất cả mọi thứ trên thế gian này đều nằm trong lòng bàn tay anh.
Kim Trạch Húc dẫn đầu vỗ tay, "Hoan nghênh Tổng giám đốc Đàm." Thật ra hắn muốn đưa Đàm Dịch Khiêm lên càng cao, như vậy lúc rơi xuống mới càng
đau.
Tất cả mọi người đang có mặt cũng phối hợp vỗ tay, bỗng
dưng, Đàm Dịch Khiêm liếc mắt quét qua cả đám phóng viên, đám phóng viên từng bị Đàm Dịch Khiêm tố cáo đều sợ hãi mà yên tĩnh lại.
Kim
Trạch Húc dường như không thể chờ đợi được nữa, hắn đứng lên mỉm cười
nhìn Đàm Dịch Khiêm nói, "Tổng giám đốc Đàm, mọi người đã đợi anh rất
lâu rồi....Giờ thì bắt đầu buổi họp báo được rồi, vậy nhờ anh nói với
các nhà báo nguyên nhân tại sao hôm nay chúng ta lại mở cuộc họp báo
này."
Đàm Dịch Khiêm ung dung dựa vào thành ghế, sau khi điều
chỉnh cho mình một tư thế thoát mái nhất mới nhìn sang Kim Trạch Húc,
sau đó đưa mắt nhìn tới đám phóng viên của các kênh truyền thông đang
nhìn mình chằm chằm chờ đợi, cười mà như không cười nói, "Cám ơn sự có
mặt của chư vị phóng viên truyền thông, hôm nay tôi có một chuyện quan
trọng cần tuyên bố, đó chính là tập đoàn ‘Đàm thị’ và tập đoàn ‘Y’ từ
hôm nay trở đi sẽ xác nhập lại thành cùng một công ty! Nói đơn giản
chính là —— Trong một tháng tới, tập đoàn ‘Y’ sẽ thuộc quyền sở hữu của
tập đoàn ‘ Đàm thị’ tôi và trở thành một trong các công ty chi nhánh của Đàm thị."
Nghe được lời của Đàm Dịch Khiêm, mọi người hai mặt
nhìn nhau, ai cũng có nghi vấn nhưng lại không dám lên tiếng đặt câu
hỏi, mà gương mặt tươi cười rạng rỡ của Kim Trạch Húc sau khi nghe những lời nói đó của Đàm Dịch Khiêm đã bắt đầu vặn vẹo khó coi.
Kim Trạch Húc cố gắng duy trì hình tượng, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn chằm chằm Dịch Khiêm, nhỏ giọng nói, "Anh đang nói cái gì?"
Đàm Dịch Khiêm nhàn hạ liếc sang Kim Trạch Húc, khóe miệng thoáng hiện ý cười nói, "Kim tổng, anh thua rồi...."
Kim Trạch Húc nghiến răng nói, "Đàm Dịch Khiêm!!"
Đường Hân đứng bên cạnh mặt lạnh nói, "Kim tổng, ngay bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp chuyện mà anh đã giao."
Đàm Dịch Khiêm thoải mái tự nhiên mà nói với tất cả đám phòng viên trước
mặt, "Hôm nay là một ngày rất tốt, mọi người có thể đặt câu hỏi, tôi sẽ
cố gắng hết sức để trả lời."
Đàm Dịch Khiêm vừa nói ra lời này, lập tức đám phóng viên liền ào lên đặt câu hỏi.
"Tổng giám đốc Đàm...."
Cũng không có ai ngờ tới, chưa có một phóng viên nào kịp đưa ra câu hỏi hoàn chỉnh, thì lúc này có sáu vị cảnh sát Los Angeles mặc cảnh phục đã
nghiêm túc xuất hiện ở hiện trường.
Các câu hỏi của nhóm phóng viên đưa ra không thể không dừng lại.
Giây phút tiếp theo, trong khi nhóm phóng viên vẫn còn đang nghi ngờ nhìn
nhau, một vị cảnh sát trưởng đã đi tới trước mặt Kim Trạch Húc, những
cảnh viên còn lại bước đến còng tay Kim Trạch Húc, đồng thời cũng còng
luôn cả Đường Hân đang có mặt tại hiện trường, ngay sau đó cảnh sát
trưởng vô cùng nghiêm túc nói với Kim Trạch Húc, "Thưa ông Kim Trạch
Húc, ông bị tình nghi giết người có chủ đích, bắt cóc, chiếm đoạt tài
sản, gây trở ngại tư pháp công chính.... Hiện ông đã bị bắt, mời ông
theo chúng tôi về đồn cảnh sát để hợp tác điều tra."