Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 299 : Vợ yêu, em đã từng nói em rất yêu anh, bây giờ vẫn còn phải không?

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Hạ Tử Du thật đúng là có nằm mơ cũng không nghĩ tới người xuất hiện trước mắt mình chính là Đàm Dịch Khiêm.



"Mẹ...."



Liễu Nhiên đang được Đàm Dịch Khiêm ôm trong ngực vui vẻ gọi cô.



Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài cô mới nhìn thấy liễu Nhiên cười vui vẻ như thế, hồn nhiên đến vậy.



Đôi con ngươi đen sáng như ánh nắng mặt trời của Đàm Dịch Khiêm nhìn thẳng

vào khuôn mặt hơi gầy đi của Hạ Tử Du rồi khẽ nhíu mày.



Nhưng lúc này, ánh mắt Hạ Tử Du đã lướt qua Đàm Dịch Khiêm chuyển sang nhìn Liễu Nhiên rồi đưa tay ra, "Qua mẹ bế con...."



Có lẽ đoán biết Đàm Dịch Khiêm sẽ chẳng muốn đi vào hoặc là cô vốn không

có ý định để cho anh vào phòng, cho nên lúc này Hạ Tử Du vẫn không hề mở rộng cửa mà chỉ đứng im không nhúc nhích.



Liễu Nhiên được mẹ bế đi mở to đôi mắt ngây thơ đáng yêu nhìn ba mình, giống như đang muốn nhắc nhở ba mình hãy mau mau đi vào.



Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp đang né tránh của Hạ Tử Du,

giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Đàm Dịch Khiêm vang lên, "Anh có thể

vào không?"



Hạ Tử Du quả quyết lắc đầu, "Tôi nghĩ không cần

thiết.... Cám ơn anh đã đưa Ngôn Ngôn về." Nói xong Hạ Tử Du liền ôm lấy Liễu Nhiên ra khỏi tay Đàm Dịch Khiêm.



Liễu Nhiên được mẹ ôm ra khỏi lòng ba đồng thời cũng nhỏ giọng thì thầm nói với mẹ, "Mẹ, ba có chuyện muốn nói với mẹ đó."



Hạ Tử Du đương nhiên là thờ ơ không quan tâm, cô bế Liễu Nhiên đặt xuống sàn nhà sau đó đóng cửa lại.



Thế nhưng, ngay khi Hạ Tử Du đóng cửa, cánh tay Đàm Dịch Khiêm đã kịp thời chặn ngang vào giữa khe hở cửa chưa kịp đóng.



Hạ Tử Du muốn đóng cửa phòng lại, nhưng Đàm Dịch Khiêm lại không có ý định muốn rút tay ra.



Cuối cùng, cô đành mở cửa phòng ra, giương mắt lên nhìn anh giống như nhìn

một người xa lạ, lạnh nhạt nói, "Anh Đàm, chúng ta còn gì hay để nói

sao?"



Liễu Nhiên đúng lúc này từ sau lưng Hạ Tử Du chạy ra, cô bé chạy đến trước mặt ba mình, lôi kéo tay anh giục giã nói, "Ba, ba mau

vào đi...."



Hạ Tử Du lên tiếng cảnh cáo, "Ngôn Ngôn!!"



Nhưng lần này Liễu Nhiên lại chẳng thèm đếm xỉa để cô, cô bé lôi kéo Đàm Dịch Khiêm đi vào trong phòng, tất nhiên, biểu hiện của Đàm Dịch Khiêm cũng

thuận nước đẩy thuyền.



Đến khi Hạ Tử Du xoay người lại thì Đàm Dịch Khiêm đã đi lướt qua cô đứng ở trong phòng.



Liễu Nhiên rất thông minh bỏ chạy về phòng mình đóng cửa lại, nhường lại cho ba mẹ mình khoảng không gian riêng tư để nói chuyện.



Cô vốn

không muốn mình ở riêng với Đàm Dịch Khiêm một giây một phút nào cả, Hạ

Tử Du đưa tay vặn nắm cửa, sau đó bình tĩnh hất mặt sang hướng không có

Đàm Dịch Khiêm đứng, xa cách và lạnh lùng nói, "Xin lỗi, chỗ này của tôi không chào đón anh."



Dường như đã rất lâu rồi anh không có nhìn

cô với vẻ thắm thiết và sâu sắc thế này, ánh mắt Đàm Dịch Khiêm vẫn đằm

thắm nhìn cô, đối mặt với sự hờ hững của cô, anh im lặng một lúc rồi

bỗng nhiên đi tới trước mặt cô, nắm lấy bàn tay cô đang để trên chốt vặn cửa xuống, sau đó không nói không rằng đóng sầm cửa phòng lại.



Thấy anh đi đến gần, cô sửng sốt mất một giây, cho đến khi bên tai nghe thấy tiếng cửa đóng sập lại, cô mới chợt ngước lên đôi mắt khó hiểu nhìn tới anh.



Anh cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, cũng không

có hành động gì quá đáng, nhưng giọng lại đầy cảm xúc nói, "Về nhà với

anh."



Trong đáy mắt Hạ Tử Du hiện lên sự kinh ngạc, nhưng chỉ

trong tít tắt cô đã tỉnh táo lại, sau đó đưa tay đẩy anh ra, nhỏ giọng

mắng, "Đồ điên."



Đàm Dịch Khiêm mặc cho Hạ Tử Du xô đẩy mình,

nhưng lúc Hạ Tử Du nhích ra muốn giữ khoảng cách với anh, thì cánh tay

cứng rắn như đúc bằng sắt của anh đã từ phía sau vươn tới ôm siết cô

thật chặt.



Hạ Tử Du theo bản năng giãy giụa, Đàm Dịch Khiêm tốt bụng nhắc nhở cô, "Em muốn làm con chúng ta bị thương sao?"



Chợt nhận ra trong bụng mình vẫn còn một sinh mệnh bé nhỏ, Hạ Tử Du thôi

không giãy giụa nữa, đổi lại dùng tay cố sức gỡ bàn tay Đàm Dịch Khiêm

đang vòng ở trên eo ra, nhưng chỉ được một lúc thì phát hiện mình đang

làm một việc tốn công vô ích, cô không vui nói, "Nếu anh còn không chịu

buông tôi ra, tôi thề là một chút nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy."



Hoàn toàn không không để những lời của Hạ Tử Du vào trong tai, ngược lại Đàm Dịch Khiêm càng siết cô chặt hơn, nhưng lại rất cẩn thận tránh không

làm tổn thương tới đứa bé trong bụng Hạ Tử Du.



Có vẻ như rất mệt

mỏi, Đàm Dịch Khiêm cúi đầu lên vai Hạ Tử Du, đôi môi ghé sát vào tai

cô, giọng khàn khàn nói, "Đã rất lâu anh không được ôm em như thế này

rồi...."



Không biết có phải là do giọng nói của Đàm Dịch Khiêm

quá ấm áp từ tính cộng thêm câu nói này lại càng dễ dàng khiến cho người ta khuất phục, hoặc là do trước kia Đàm Dịch Khiêm thường hay thân mật

nói với cô như thế cho nên dễ khiến cô nhớ về quá khứ, sống mũi bỗng

nhiên cay cay, hốc mắt không hiểu sao cũng nóng lên, lúc Hạ Tử Du nhận

ra cho đến giây phút này mình vẫn còn quan tâm đến từng lời nói của anh

đến thế, cô bắt đầu dùng hết toàn bộ sức lực để gỡ hai tay anh ra.



Nhưng dù có làm thế nào đi nữa, cô vốn đã chẳng có nhiều sức lực, thêm vào đó sức mạnh của nam và nữ có sự khác biệt rất lớn, mọi hành động kháng sự

của cô đều trở thành vô ích.



"Anh buông tôi ra...."



Đàm

Dịch Khiêm vô vàn yêu thương cúi đầu hôn lên mặt cô, trầm giọng nói, "Em hãy cho anh thời gian, bình tĩnh nghe anh giải thích thì anh sẽ thả em

ra."



Cảm nhận được đôi môi mỏng mát lạnh của anh lướt trên da mặt mình, mặc dù sâu trong nội tâm bị kích động dâng lên ngàn dải sóng lớn, khoảnh khắc đó, trong đầu cô hiện lên những hình ảnh khi cả hai còn mặn nồng ở bên nhau, nhưng sự rung động đó cũng trong nháy mắt đã biến mất, lưu lại trong đầu cô chỉ là những hồi ức đau khổ về sau mà cô phải gánh chịu.



Hạ Tử Du căm ghét giơ tay lau đi chỗ vừa bị anh hôn, giọng điệu không có chút cảm tình nói, "Tôi không muốn nói chuyện với người

xa lạ."



Đàm Dịch Khiêm lại hôn Hạ Tử Du thêm một cái nữa.



Hạ Tử Du lại giơ tay lên chùi đi một lần nữa.



Đàm Dịch Khiêm không sợ phiền hà lại hôn lên gò má Hạ Tử Du lần nữa, cố ý kéo dài thời gian.



Hạ Tử Du bắt đầu giãy dụa, động tác giơ tay lên chà xát da mặt mình càng mạnh hơn.



Nhưng lần này, Đàm Dịch Khiêm thả Hạ Tử Du ra xoay người cô lại đối mặt với

anh, chẳng thèm quan tâm đến đôi mắt đang trợn lớn của cô, siết chặt lấy eo cô, cúi đầu bá đạo chiếm lấy đôi môi cô.



"Ưm...."



Hạ

Tử Du dùng sức đánh đấm Đàm Dịch Khiêm, cố hết sức có thể để đẩy người

đàn ông ngang ngược cố chấp này ra, nhưng anh lại vững vàng siết chặt cả người cô, cho cô cựa quậy nhưng không cho cô có cơ hội lẩn tránh.



Dần dần, cô cũng trở nên yên lặng, bởi vì anh đã khống chế toàn bộ hơi thở của cô....



Lúc cả người cô mềm nhũn ra vì nụ hôn của anh, anh mới buông cô ra để cho

cô tựa vào vòm ngực rộng lớn của anh ổn định lại hô hấp.



Tay anh đỡ nhẹ sống lưng mỏng manh của cô, dịu dàng hỏi, "Bây giờ đã có thời gian để nghe anh giải thích chưa?"



Hạ Tử Du từ từ khôi phục lại hơi thở ổn định, ngay lập tức đẩy Đàm Dịch

Khiêm ra, cô nhẫn nhịn cắn chặt đôi môi sưng đỏ vì bị anh hôn, sau đó

lấy điện thoại di động ra, vừa đề phòng nhìn anh vừa tức giận bấm số

điện thoại.



Đàm Dịch Khiêm không đến gần cô thêm một bước nào

nữa, mà lại chậm rãi nói, "Trước khi em báo cảnh sát, anh chỉ mong em

hãy nghe anh nói một câu...."



Động tác bấm số điện thoại của Hạ Tử Du ngưng lại.



Đàm Dịch Khiêm thấp giọng nói, "Anh rất quan tâm em, quan tâm tới Liễu

Nhiên, cũng quan tâm đến đứa con hiện nay của chúng ta.... Nếu như có

thể, anh mong em hãy trở về bên cạnh anh, em có đồng ý không?"



Không có sự vô tình lạnh lẽo như lúc anh tàn nhẫn nói những lời tổn thương

cô, không có sự tàn nhẫn lúc anh ép cô bỏ đứa bé đi, cũng không có sự

lạnh lùng như lúc anh đuổi tận giết tuyệt, anh trong giây phút này, ánh

mắt anh nhìn cô dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng nổi, từng câu

từng chữ anh nói ra cũng dễ dàng khiến người khác say mê, nhưng mà giây

phút này cô lại chỉ cảm thấy nó thật mỉa mai....



Thờ ơ nghênh đón ánh mắt ánh mắt đen sâu thẳm của anh, cô bật tiếng hừ nhẹ, "Tôi chưa

bao giờ nghĩ rằng anh sẽ nói những lời này với tôi...." Cô lắc đầu, buồn cười nói, "Anh Đàm, anh đã quên hiện tại mình là người đàn ông đã có

vợ sao?"



Mỗi lần nhớ tới sự phản bội của anh và Đan Nhất Thuần

khi mà họ vẫn còn sống bên nhau, lòng cô đau đớn như bị xẻo thành từng
phí lời để thuyết phục một trận. Nào ngờ, khi Đàm Dịch Khiêm đứng ở cửa

phòng bệnh nhìn thấy Hạ Tử Du vẫn đang hôn mê sâu mà bởi vì đau đớn khó

chịu đã khiến cô ta rên rỉ thành tiếng, lúc đó hình như Đàm Dịch Khiêm

cũng không hề suy nghĩ đắn đo thêm chút nào liền lập tức tiến hành giao

dịch với cô.



Cô chưa bao giờ dám nghĩ tới, vì Hạ Tử Du mà Đàm

Dịch Khiêm có thể dễ dàng như trở bàn tay buông bỏ hết thảy những gì

mình đang có....



Cuối cùng, cô và Đàm Dịch Khiêm đã ký kết giao dịch.



Nội dung mà họ giao dịch rất đơn giản....



Cô yêu cầu Đàm Dịch Khiêm dùng cách thức ghi âm ghi lại cuộc đối thoại với thuộc hạ, nội dung của cuộc nói chuyện đó chính là anh sai khiến cấp

dưới đi giết Lorik, dĩ nhiên cô đã tìm cho Đàm Dịch Khiêm một động cơ

giết người rất hay, đó là do nhiều năm trước anh vì cứu cô nên đã đắc

tội với Lorik, khiến cho Lorik vẫn luôn đuổi giết anh.....



Vì Hạ Tử Du, cuối cùng Đàm Dịch Khiêm cũng đã đồng ý ghi lại phần băng ghi âm này. Không có cắt nối biên tập, không tra được thời gian, cũng không có trải qua bất kỳ xử lý gì, cuốn băng ghi âm đó tuyệt đối có thể trở

thành bằng chứng tống Đàm Dịch Khiêm vào tù....



Vì giao dịch một

cách công bằng, trước tiên cô đưa cuộn băng ghi âm đó giao lại cho một

thuộc hạ mà cô tin tưởng, sau đó mới nói cho bác sĩ điều trị chính của

Hạ Tử Du biết những thành phần của thuốc.....



Cô dĩ nhiên sẽ

không nói dối, bởi vì nếu cô không thể cứu được Hạ Tử Du, cho dù trên

tay cô đang nắm nhược điểm của Đàm Dịch Khiêm, chắc chắn Đàm Dịch Khiêm

cũng sẽ chọn con đường tất cả cùng chết, vì thế, biện pháp duy nhất cô

có thể an toàn rời khỏi bệnh viện đó chính là thành thật nói ra thành

phần của thuốc.



Cuối cùng đã cứu lại được mạng của Hạ Tử Du,

nhưng mặc dù bác sĩ đã cố gắng hết sức, đứa con của Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm vẫn không thể giữ lại.....



....



Đường Hân chậm

chạp ngước mắt lên, biết mình đã sắp cận kề với cái chết, cô sa sút tinh thần nói, "Tôi thật ngốc, còn tưởng rằng anh đã không còn yêu Hạ Tử Du

nữa, hóa ra kỹ năng diễn xuất của anh thật quá cao siêu như vậy...."



Đàm Dịch Khiêm chợt nghiêm mặt lại, đôi môi mỏng mím chặt.



Đường Hân bỗng ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Tại sao anh

làm tất cả mọi chuyện chỉ vì để bảo vệ cho cô ta? Anh biết anh bị tôi

khống chế, anh sợ một khi mình bị thua, anh sẽ không có cách nào bảo vệ

được cho Hạ Tử Du, cho nên anh một mực đẩy Hạ Tử Du về phía Robert, chỉ

là vì muốn bảo vệ Hạ Tử Du...."



Nhưng lúc này Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, xoay người bỏ đi, bóng lưng anh tản ra hơi thở nguy hiểm lạnh lẽo

đưa về phía Đường Hân, giọng nói lạnh lẽo không độ ấm như từ dưới địa

ngục vọng lên, "Tốt nhất cô nên cầu nguyện ba mình nằm dưới lòng đất có

thể tha thứ cho hành vi tàn nhẫn giết cha của mình đi."



Đường Hân chậm rãi đứng dậy, bi thương lẩm nhẩm tự nói, "Anh có biết hay không,

tôi làm ra tất cả, chẳng qua chỉ mong muốn anh có thể cầu xin tôi mà

thôi.... Cho dù cuối cùng anh bị thất bại, chỉ cần anh đồng ý ở bên cạnh tôi, tôi sẽ vĩnh viễn giữ lại cuộn băng ghi âm đó, anh vẫn như trước có thể là tổng giám đốc của Đàm thị ngồi ở trên cao, tôi sẽ không ép anh

nghĩ cách để Kim Trạch Húc được ra tù, cũng sẽ không để anh phải nhượng

lai 70% cổ phần cho Kim Trạch Húc.... Anh có biết hay không, tôi bức anh rơi vào đường cùng, cũng chỉ là vì muốn anh đến cầu xin tôi...."



Những lời nói cuối cùng của Đường Hân tất cả đều biến thành những lời thì

thào tự nói, ngay sau đó, cô vừa khóc vừa cười hoàn toàn giống như một

người đã bị điên loạn....



....



Lúc ra khỏi sở cảnh sát, cảnh sát trưởng hỏi Đàm Dịch Khiêm, "Đàm tổng, ông có muốn giúp cô Đường làm chứng hay không?"



Đàm Dịch Khiêm đeo kính lên, lạnh lùng nói, “Trước khi cô ta bị hành hình, hãy sắp xếp cho cô ta một vị Cha Sứ đi!"



Cảnh sát trưởng lập tức hiểu ý của Đàm Dịch Khiêm, gật đầu nói, "Được."



------



Biệt thự.



Hạ Tử Du ngồi trong phòng khách, cả người ngẩn ngơ vô hồn nhìn màn hình tivi.



Liễu Nhiên từ bên ngoài chạy vào, đột nhiên kéo tay Hạ Tử Du, mừng rõ nói,

"Mẹ, mẹ.... Dì nói với con, cây cỏ chanh mà chúng ta trồng đã lớn thật

cao rồi...."



Hạ Tử Du mỉm cười nói với con gái, "Ngôn Ngôn, con tự đi xem nhé, mẹ hơi mệt, chỉ muốn ngồi đây nghỉ ngơi một lát."



Liễu Nhiên mở to đôi mắt đáng yêu hỏi, "Mẹ, mẹ thấy không khỏe sao?"



Hạ Tử Du xoa đầu Liễu Nhiên, nhẹ nhàng lắc đầu, "Bé ngốc, tại mẹ đang có

em bé đó mà, bình thường đều là như thế.... Con đi chơi với dì đi!"



Liễu Nhiên nghiêm túc nói, "Dạ, mẹ, nếu mẹ thấy không khỏe thì mẹ phải nghỉ ngơi nha, nếu không cả em bé cũng sẽ mệt nữa đó...."



Hạ Tử Du dịu dàng nói, "Được, một lát nữa mẹ sẽ lên phòng nằm nghỉ."



"Vậy Ngôn Ngôn đi ra vườn hoa chơi ạ...."



....



Sau khi phòng khách trở về với sự yên tĩnh, Hạ Tử Du vốn cũng chẳng có tinh thần để xem ti vi, dần dần cô dựa hẳn cả người vào ghế sofa.



Đúng vậy, cô đã đồng ý với Đàm Dịch Khiêm, trở về sống ở ngôi biệt thự này....



Đàm Dịch Khiêm không thuyết phục được cô, người thực sự thuyết phục được cô chính là Robert.



Đầu tiên Robert hỏi cô là....



Em khẳng định em không còn yêu Dịch Khiêm nữa sao?



Lúc ấy cô không thể nói nổi một chữ.



Ngay sau đó Robert lại nói với cô.....



Em không trả lời được nguyên nhân chính em cũng rất rõ ràng, anh không

muốn em sau khi đến Riyadh với anh rồi lại hối hận, bởi vì anh đã từng

nói với Dịch Khiêm, nếu anh đưa em về Riyadh thì anh sẽ không cho em

quay lại nữa, em hãy tự suy nghĩ cho kỹ..... Nếu như hiện tại em chưa

thể suy nghĩ được, vậy thì hãy tranh thủ một tháng này để suy nghĩ cho

thật kỹ.



Cứ như thế, cô ngây ngô dại dột dọn về căn biệt thự này sống....



Cô thật không ngờ, khi trở lại căn biệt thự này, những ký ức mà cô cho

rằng đã phủ đầy bụi kia một lần nữa hiện lên rành rành ra trước mắt, cô

thừa nhận, trong hồi ức cô đều là hình ảnh rộn rã một nhà ba người thật

vui vẻ và hòa thuận....



....



"Cậu...."



Người giúp

việc cung kính lên tiếng chào còn chưa dứt câu, Đàm Dịch Khiêm vào đi

vào phòng khách đã phất tay bảo người giúp việc đi ra ngoài.



Sau khi người giúp việc đi khỏi, Đàm Dịch Khiêm nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Du lúc này đang trầm tư ngồi trên ghế sofa.



Bỗng nhiên, anh đi về phía Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn quen thuộc đó nên đã đoán ra

người tới là anh, cả người cô theo phản xạ căng cứng lên, ánh mắt cố ý

né tránh không nhìn thấy anh đang đi về phía mình.



Đàm Dịch Khiêm đi tới trước mặt Hạ Tử Du, ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng hỏi, "Người

giúp việc nói em thấy trong người không khỏe, nói cho anh biết, em thấy

khó chịu ở đâu?"



Hạ Tử Du quay mặt đi, né tránh ánh mắt của Đàm Dịch Khiêm.



Đàm Dịch Khiêm đưa tay muốn xoa nhẹ lên mặt Hạ Tử Du, nhưng Hạ Tử Du lại đột nhiên đứng dậy.



Hình như ngay cả nói chuyện với anh cô cũng không muốn....



Đàm Dịch Khiêm cũng đứng dậy theo, nhìn bóng dáng xa cách của cô không thèm ngó ngàng tới anh dù chỉ là liếc mắt đã lập tức đi thẳng ra ngoài vườn

hoa, tim anh đau đớn như bị cắt ra thành từng mảnh.



Nới lỏng cà vạt, cởi ra chiếc cúc áo trên cổ áo sơ mi, Đàm Dịch Khiêm mệt mỏi ngồi phịch xuống tựa vào ghế sofa.



Dì Trần giúp việc quan tâm đến gần hỏi anh, "Cậu chủ, trông cậu rất mệt, có muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút không?”



Đàm Dịch Khiêm từ từ nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói, "Không cần đâu, ngoài trời đang có gió, dì mang cho cô ấy cái áo...."