Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 305 : Anh đúng là vô lại

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Đối mặt với người đàn ông mình yêu sâu sắc, trên gương mặt tuyệt mỹ của Đan Nhất Thuần lúc nào cũng nở nụ cười quyến rũ, "Dịch Khiêm!"



Khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm lúc này chỉ có sự lạnh lùng, tròng mắt đen lóe lên tia hung ác nham hiểm.



Đan Nhất Thuần nghi hoặc cúi đầu nhìn thoáng qua trên người mình, cười nói, "Sao lại nhìn em như vậy? Em có gì không ổn sao?"



Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng hỏi, "Cô tới đây làm gì?"



Đan Nhất Thuần chớp đôi mắt xinh đẹp, thật tình trả lời, "Là bác gái bảo em đến tìm anh, bác nói đã nhiều ngày rồi bác không được thấy anh, bác rất mong anh về nhà.... Mấy ngày nay em đi tìm anh khắp nơi, sau này mới

biết được anh đã đến thành phố Y."



Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nheo lại tròng mắt, quan sát người phụ nữ dối trá trước mắt.



Đột nhiên trông thấy Hạ Tử Du đang ngồi ở mép giường phía trong phòng, Đan

Nhất Thuần kinh ngạc trợn tròn đôi mắt to đến hết cỡ, "Tử.... Tử Du, tại sao cô lại ở chỗ này?"



Hạ Tử Du đứng lên, lặng lẽ lau đi nước mắt ở chung quanh vành mắt.



Đan Nhất Thuần không thể nào tin được, sững sờ chuyển ánh mắt nhìn sang Đàm Dịch Khiêm, "Dịch Khiêm, anh và Tử Du...."



Đàm Dịch Khiêm xoay người đi trở lại bên cạnh Hạ Tử Du, vịn nhẹ bả vai Hạ

Tử Du dịu dàng nói, "Em chờ anh một chút, anh sẽ xử lý thỏa đáng chuyện

này rồi cùng em đi xuống dùng cơm."



Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm và

Hạ Tử Du thân mật, Đan Nhất Thuần thấy mình như bị người ta đả kích, cô

kinh ngạc thụt lui về phía sau, sau đó áy náy nhìn về phía Hạ Tử Du,

"Thật xin lỗi, tôi không biết hai người đã quay lại với nhau.... Tôi

không nên đến quấy rầy, tôi xin phép đi trước."



Lời nói và cử chỉ của Đan Nhất Thuần thật giống như rất kinh ngạc khi nhìn thấy Đàm Dịch

Khiêm và Hạ Tử Du giờ khắc này ở cùng nhau, điều này vô tình khiến cho

tâm tình của Hạ Tử Du bị mâu thuẫn, cộng thêm có phần thấy hơi khó xử,

hành động lúc này của mình thật giống như những tin tức trên TV nói.



"Đợi chút."



Tiếng nói lạnh lẽo rợn người của Đàm Dịch Khiêm phát ra như từ cõi âm ty gọi

lại bóng dáng gấp gáp đang muốn bỏ đi của Đan Nhất Thuần.



Đan Nhất Thuần xoay người lại, sắc mặt tái nhợt không còn vẻ tươi cười nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm.



Đàm Dịch Khiêm nheo mắt lại, hung ác rít lên, "Vụ tin tức là do cô làm?"



Đan Nhất Thuần hoang mang hỏi, "Tin tức nào?"



Mi mắt Đàm Dịch Khiêm càng nhíu dính lại, "Cô thông minh cỡ đó, còn cần tôi phải nói thẳng ra sao?"



Đan Nhất Thuần ngỡ ngàng không hiểu gì lắc lắc đầu.



Hạ Tử Du đã khôi phục lại bình tĩnh đi tới trước mặt Đan Nhất Thuần, không còn dáng vẻ uất ức khó chịu của lúc nãy nữa, cô lạnh lùng nói, "Nếu đã

muốn làm cho tôi khó xử, thì cần gì phải làm bộ làm tịch?"



Dường như chịu không nổi sự bội nhọ đó, Đan Nhất Thuần khó hiểu nghi ngờ hỏi, "Tử Du.... Tại sao cô lại nói vậy?"



Hạ Tử Du kinh ngạc ngước nhìn tới cô gái mà mình đã từng xem như một người bạn tốt, thất vọng lắc đầu nói, "Đan Nhất Thuần, tôi không ngờ kỹ thuật diễn xuất của cô trước giờ luôn cao siêu đến vậy." Mình đã không phải

là Hạ Tử Du ngày trước nữa, sẽ không bao giờ nhẫn nhục chịu đựng mặc cho người ta khi dễ.



Đan Nhất Thuần khẩn trương hỏi, "Tử Du, có phải cô đã hiểu lầm gì tôi hay không?"



Hạ Tử Du lấy điện thoại di động ra, trực tiếp đưa qua những tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại cho Đan Nhất Thuần xem.



Đan Nhất Thuần nghi hoặc nhận lấy điện thoại di động, xem qua một lượt

những tin nhắn trên điện thoại, sắc mặt cô ngay lập tức xụ xuống, "Tại

sao có thể như vậy?" Đan Nhất Thuần cuống quýt vội ngước mắt lên nhìn Hạ Tử Du, "Tôi thật sự không có nói những chuyện đó với đám ký giả....

Đúng là có ký giả tới phỏng vấn tôi, nhưng trong lúc vô tình tôi chỉ lỡ

miệng nói ra chuyện hai người ly hôn, tôi không ngờ bọn họ có thể đưa

tin lung tung như vậy...."



Hạ Tử Du cười lạnh nói, "Cô Đan, cô

thôi đi, cái chiêu kỹ xảo giả bộ vô tội này của cô đã không còn tác

dụng ở trước mặt tôi nữa đâu."



Đan Nhất Thuần khẩn trương bắt lấy tay Hạ Tử Du, rất nghiêm túc giải thích, "Tử Du, tôi thật sự không có ý đó đâu.... Tôi cũng chỉ vừa mới xuống máy bay, nếu không phải hiện tại

cô cho tôi xem những tin tức này, tôi cũng không biết đám ký giả đó lại

đưa tin bậy bạ như thế...."



"Đủ rồi!!"



Câu nói lạnh lẽo của Đàm Dịch Khiêm như đến từ hầm băng cắt đứt lý do thoái thác của Đan Nhất Thuần.



Đan Nhất Thuần bị dọa sợ hết hồn, lời muốn nói ra miệng cũng đành phải nuốt nghẹn xuống.



Không muốn xen vào chuyện trước mắt, Hạ Tử Du quay đầu nhìn về phía Đàm Dịch
Ngồi trong chiếc Bentley đắt giá sang trọng, mặt mày Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng u ám gọi điện thoại cho Hạ Tử Du.



Điện thoại Hạ Tử Du tắt máy, Đàm Dịch Khiêm cụt hứng cung tay đấm vào cửa sổ xe.



Bỗng dưng, tiếng chuông điện thoại Đàm Dịch Khiêm vang lên.



Nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình, Đàm Dịch Khiêm buồn bực không vui hỏi, "Cậu đưa cô ấy đi đâu?"



Robert có vẻ như lén Hạ Tử Du nghe điện thoại, giọng nói dè dặt cẩn thận, "Tử

Du nói muốn về nhà mẹ cô ấy, giờ tôi đang đưa cô ấy trở về."



Giọng Đàm Dịch Khiêm bỗng trở nên vô cùng ác liệt, "Tôi đã cảnh cáo cậu đừng có xuất hiện ở trước mặt cô ấy nữa!!"



Robert thật vô tội nói, "Ai bảo cô ấy tắt điện thoại cả đêm? Tôi không liên

lạc được với cô ấy, lại thấy cô ấy không trả lời tin nhắn của tôi, tôi

buộc lòng phải bay từ Riyadh sang đây...."



Nhưng điện thoại di động lúc này đã bị tắt ngang.



....



Ước chừng bốn mươi phút sau, chiếc Bentley dừng lại trước cổng chính khu nhà cấp cao họ Hạ.



Lần này, người giúp việc nhà họ Hạ sau khi nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm cũng

không còn cực lực ngăn cản giống như lần trước, bọn họ chẳng những giúp

Đàm Dịch Khiêm mở cửa, còn vô cùng cung kính chào Đàm Dịch Khiêm.



Đàm Dịch Khiêm bước vào biệt thự thấy Robert đang ngồi nói chuyện với bà Hạ.



Robert thấy mặt Đàm Dịch Khiêm hầm hầm bước vào cửa, anh lập tức đứng lên, giơ hai tay làm dáng đầu hàng, "Đừng kích động, đừng kích động...."



Bà Hạ đứng lên, thấy sắc mặt Đàm Dịch Khiêm tuy không được tốt, nhưng đã nhu hòa hơn hôm qua rất nhiều.



Robert đã tìm được lý do cứu mạng vội vàng nói, "Tử Du đang ở phòng ăn...."



Robert còn chưa dứt lời Đàm Dịch Khiêm cũng đã nhanh chân đi tới phòng ăn.



Hạ Tử Du giờ phút này đang ngồi ở cạnh bàn ăn dùng bữa sáng.



Dì Lưu nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đi tới, bà rất thức thời bảo tất cả nhóm người làm lui ra.



Hạ Tử Du đang khó hiểu hành động của dì Lưu và nhóm người làm, vừa ngước

mắt lên liền chạm phải ánh mắt Đàm Dịch Khiêm đang ngắm nhìn mình, bốn

mắt nhìn chằm chằm vào nhau.



Hạ Tử Du buông ly sữa tươi trong tay ra rồi đứng dậy, dường như không muốn quan tâm tới ai kia.



Đàm Dịch Khiêm đương nhiên không cho phép cô tránh né, dáng người cao lớn

của anh chắn ngang trước mặt cô, nắm lấy tay cô nói, "Em bỏ đi như vậy

anh rất lo lắng, biết không?"



Hạ Tử Du quay mặt sang hướng khác, "Tôi không muốn nói chuyện với anh."



Đàm Dịch Khiêm xoa lên khuôn mặt hơi lành lạnh của Hạ Tử Du, nhẹ giọng nói, "Chuyện đã giải quyết xong, anh bảo đảm sau này sẽ không để em phải

chịu thiệt thòi như vậy nữa."



Hạ Tử Du nuốt uất nghẹn xuống, cố chấp nói, "Tôi nào có thiệt thòi gì, nói gì đi nữa chúng ta ly hôn cũng là sự thật."



Đàm Dịch Khiêm nhẫn nhịn hạ giọng dỗ ngọt, "Thật không thể nói chuyện nghiêm chỉnh với anh?"



Hạ Tử Du đưa tay đẩy Đàm Dịch Khiêm ra, "Tôi không có gì để nói với anh."



Đàm Dịch Khiêm không vội đuổi theo cô, ngược lại ung dung thong thả nói,

"Có phải em muốn để anh nói cho mẹ em biết tối hôm qua chúng ta đã ‘hợp

lại’ rồi phải không?"



Hạ Tử Du đang cất bước đi ngay lập tức xấu hổ xoay người lại, "Anh...." Tại sao lại có loại đàn ông vô lại như anh vậy?



Đàm Dịch Khiêm bước tới gần vòng tay ôm eo cô, mùi mẫn nói, "Mẹ em không còn phản đối chúng ta ở bên nhau nữa chứ?"



Hạ Tử Du nghi ngờ ngước mắt. Nói ra thật đúng là kỳ lạ, không biết hôm qua anh đã nói gì với mẹ cô, bà vừa nhìn thấy Robert đưa cô về liền buột

miệng hỏi thăm về anh, khiến cô thật vô cùng kinh ngạc.



Đàm Dịch

Khiêm nhân lúc cô đang miên man suy nghĩ liền kề sát hôn cô một cái thật kêu, "Em muốn ở lại chơi thêm với mẹ em thì cứ ở lại, rồi tối chúng ta

về khách sạn."



Hạ Tử Du dùng sức giẫm lên chân Đàm Dịch Khiêm một phát, "Tôi không có theo anh về đâu."



"Bà xã...."



Đàm Dịch Khiêm vội chạy đuổi theo.