Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 306 : Trở lại nhà họ Đàm, cô bỗng trở thành người hạnh phúc nhất trên đời
Ngày đăng: 18:16 19/04/20
Buổi tối.
Hạ Tử Du ngồi trên giường với bà Hạ.
Cô nắm lấy tay bà Hạ, dịu giọng hỏi, "Mẹ, có phải mẹ đang nghĩ tới Đường Hân đúng không?"
B Hạ im lặng.
Giọng Hạ Tử Du mang theo đau thương nói, "Con cũng thật không ngờ Đờng Hân
sẽ bắt tay hợp tác với Kim Trạch Húc giết người như thế...."
Mặc
dù biết tội lỗi của con gái mình không thể tha thứ được, nhưng đôi mắt
của bà Hạ vẫn đỏ lên, "Tuy kiếp này nó đầu thai vào nhà họ Hạ chúng ta,
nhưng chúng ta vẫn chưa cho nó có được cuộc sống tốt đẹp một ngày nào
cả...."
Hạ Tử Du an ủi nói, "Mẹ, Đường Hân là do Đàm Dịch Khiêm
tố cáo, có lẽ anh ấy có thể...." Dù thế nào đi nữa cô vẫn không muốn
thấy kết cục như ngày hôm nay của Đường Hân.
Bà Hạ thở ra một
tiếng nặng nề, "Nó hại nhiều người phải chết như thế, ngay cả cha ruột
mình còn có thể....." Nói tới đây, đột nhiên bà Hạ sực nhớ tới cái gì
đó, bà vội đánh trống lảng, "Kết cục mà nó gây ra đã không còn cách nào
cứu chữa được nữa, Dịch Khiêm cũng không thể giúp gì được cho nó."
Thái độ bình thản lúc này khi nhắc đến Đàm Dịch Khiêm của bà Hạ khiến cho Hạ Tử Du nghi ngờ, "Mẹ, anh ấy..... Rốt cuộc thì anh ấy đã nói gì với mẹ
vậy?"
Bà Hạ yêu thương nhìn Hạ Tử Du, "Không có gì, nó chỉ giải thích với mẹ lúc đầu nó xa lánh con là do bất đắc dĩ...."
Hạ Tử Du cụp mắt xuống, "Nhưng mà cái này không thể nói rõ được là điều anh ấy chọn làm là đúng."
Bà Hạ lắc đầu, "Không, sự chọn lựa của nó là đúng...."
Có lẽ là Hạ Tử Du cũng không biết rằng lúc ấy Đàm Dịch Khiêm vì cô mà phải chịu sự uy hiếp nặng nề đến mức nào, cho nên Hạ Tử Du vẫn mãi không có
cách nào hiểu được những gì anh làm.
Trong chớp mắt, bà Hạ từ một người đang có thành kiến chống lại Dịch Khiêm lại chuyển sang bảo vệ anh, Hạ Tử Du thật kinh ngạc.
Bà Hạ hòa hoãn nói, "Nếu con muốn ở bên cạnh nó, vậy thì đừng giận nó
nữa.... Chính thức tổ chức hôn lễ lại rồi sau này sống cho thật tốt."
Hạ Tử Du chậm rãi ngước mắt lên, chán nản nói, "Mẹ, mẹ cảm thấy con và anh ấy vẫn có thể bên nhau lần nữa sao mẹ?"
Bà Hạ vuốt nhẹ lên gò má Hạ Tử du, "Không muốn ở bên cạnh nó nữa sao ngày hôm qua con còn cố chấp quỳ cả buổi chiều làm gì?"
Hạ Tử Du nhăn nhó, giải thích, "Không phải là con không muốn ở bên cạnh
anh ấy, chỉ là con cảm thấy....Giữa con và anh ấy còn có rất nhiều vấn
đề. Mẹ biết không, mẹ và chị của anh ấy xưa nay không thích con, dù con
và anh ấy quay về Los Angeles, những vấn đề trong gia đình này vẫn cần
phải giải quyết....Con vẫn luôn cố gắng để thân thiết với họ, nhưng sự
oán hận của họ dành cho con dường như đã thành ăn sâu bén rễ, con không
biết phải làm thế nào để gia đình được hài hòa, con mong muốn có một gia đình thật sự hòa thuận, không bao giờ có cảnh tràn ngập mùi thuốc súng
nữa...."
Bà Hạ thở dài ũ rủ, "Vấn đề về gia đình thật sự rất khó
giải quyết, nhưng tất cả mọi việc đều có cách để xử lý, mẹ nghĩ con nên
nói cho Dịch Khiêm biết những điều lo ngại này, mẹ tin rằng nó sẽ giải
quyết tốt tất cả."
Hạ Tử Du lắc đầu giải tán đám suy nghĩ lộn xộn trong đầu, "Không nghĩ đến những thứ này nữa.....Đành đi một bước tính một bước vậy."
Bà Hạ liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, "Cũng đã mười giờ rồi, con cũng nên quay về khách sạn nghỉ ngơi đi."
Hạ Tử Du nũng nịu ngả đầu lên vai bà Hạ, "Không, tối nay con ở lại đây ngủ cùng với mẹ."
Bà Hạ cười nhẹ nói, "Dịch Khiêm đang ở phòng khách đợi con đấy...."
Hạ Tử Du tức giận nói, "Con sẽ không cho anh ta ngủ lại nhà chúng ta...."
Hạ Tử Du vừa dứt lời, ngoài cửa phòng bà Hạ liền vang lên mấy tiếng gõ
cửa, ngay sau đó giọng nói cung kính của người giúp việc truyền tới, "Bà chủ, cô Hạ.... Cô Hạ, Tổng giám đốc Đàm nói là ông ấy chờ cô ở trong xe, nhưng mà cô cứ từ từ trò chuyện với bà chủ cũng được."
Hạ Tử Du ngay lập tức nhíu mày, tên đàn ông vô lại đó vẫn còn chưa đi ư!!
"Được rồi, đi đi.... Dịch Khiêm cũng chưa bao giờ ở lại nhà chúng ta, phỏng
chừng cũng không quen, nếu con không nỡ xa nơi này, vậy thì ngày mai lại quay về đây."
"Mẹ....."
"Đừng để người ta chờ lâu quá, ngoan, đi đi!"
....
Hạ Tử Du lần mò lề mề đí xuống lầu một, hai hộ vệ đã sớm đứng đợi trước cửa biệt thự.
Một trong hai hộ vệ nói "Bà Đàm, tổng giám đốc đang ở trên xe ạ."
Lần này thì Đàm Dịch Khiêm đã nổi điên đến cực điểm, anh đấm một cái thật
mạnh xuống giường, sau đó mới cầm lấy di động trên tủ đầu giường lên.
Hạ Tử Du đã bị ai đó lột trần sạch sẽ, trốn vào trong chăn, chỉ lộ ra hai con mắt trong suốt.
Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại, Đàm Dịch Khiêm ấn nút trả lời.
Trong di động vang lên giọng nói của Đàm Tâm, Hạ Tử Du nghe không rõ, nhưng
Đàm Dịch Khiêm nói chuyện với Đàm Tâm không đến một phút thì đã kết thúc câu chuyện.
Thấy sắc mặt Đàm Dịch Khiêm bỗng nhiên sa sầm, vội bước xuống giường mặc vào áo ngủ, Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Đàm Dịch Khiêm từ tốn nói, "Ba bệnh rất nặng, muốn anh lập tức về nhà."
Hạ Tử Du vội vàng quấn chăn ngồi dậy, "Bác trai bị bệnh?”
"Sau khi ba hôn mê tỉnh lại sức khỏe vẫn luôn không tốt lắm."
Sắc mặt Hạ Tử Du cũng vô cùng lo lắng.
Đàm Dịch Khiêm ném qua điện thoại di động cho Hạ Tử Du, "Gọi điện cho mẹ em đi."
Hạ Tử Du nghi ngờ nhìn Đàm Dịch Khiêm đang vào mặc áo sơ mi, "Hả?"
Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh nói, "Chúng ta không thể ở lại thành phố Y được nữa, lập tức quay về Los Angeles."
"Dạ."
Cho dù quan hệ với anh còn đang trong giai đoạn suy xét, nhưng Liễu Nhiên
đang ở Los Angeles, hôm nay ông Đàm lại bệnh nặng, cô đương nhiên phải
quay về cùng với anh.
------
Khoảng 12 giờ trưa tại Mỹ, Đàm Dịch Khiêm đưa Hạ Tử Du trở về biệt thư.
Sau khi trở về biệt thự Hạ Tử Du mới biết, thì ra người nhà họ Đàm đã đón Liễu Nhiên về lại đây.
Bây giờ Liễu Nhiên đang ở nhà họ Đàm cộng thêm ông Đàm đang bệnh nặng, vì
thế Hạ Tử Du cũng phải theo Đàm Dịch Khiêm trở về nhà họ Đàm.
Hạ
Tử Du vốn nghĩ không khí nhà họ Đàm vào lúc này sẽ rất nặng nề và khó
hòa hợp được, ai ngờ, Hạ Tử Du vừa bước vào nhà họ Đàm liền bị bầu không khí chào đón nồng nhiệt của toàn thể mọi người đang có mặt tại đây làm
cho giật mình sững sờ đứng chết trân tại chỗ.
Cô không thể nào
tin đươc, Đàm Tâm xưa nay đều không thích nhìn thấy cô nay lại chủ động
bước lên cất tiếng chào hỏi cô, sau đó là bà Đàm mỉm cười thân thiện
đang đẩy ông Đàm đi ra ngoài.
Đàm Dịch Khiêm nhìn thấy bộ dáng của ông Đàm hình như không có việc gì thì hơi nhíu mày.
Đàm Tâm cẩn thận dìu đỡ Hạ Tử Du, nhẹ giọng hỏi, "Tử Du, vừa xuống máy bay
có mệt không? Em mau ngồi xuống đi, đừng để em bé trong bụng bị mệt....
Để chị gọi người giúp việc rót cho em một ly trà táo đỏ để bổ máu."
Sự nhiệt tình bất ngờ của Đàm Tâm khiến cho Hạ Tử Du đứng ngẩn người một lúc lâu không biết phải làm thế nào.
Ông Đàm vẫy tay với Hạ Tử Du, "Tiểu Du, mau tới đây...."
Nhìn khuôn mặt rất có tinh thần của ông Đàm, sự lo lắng trong lòng Hạ Tử Du
cuối cùng cũng có thể giải tỏa, cô chậm rãi đi tới, khẽ mỉm cười gọi,
"Bác trai."
Đàm Dịch Khiêm cũng bước theo Hạ Tử Du tới, sắc mặt u ám hỏi, "Sức khỏe của ba không có vấn đề gì?"
Khuôn mặt hòa ái dễ gần của ông Đàm tươi cười vui vẻ, "Nếu ba không bảo con
Tâm lừa con, thì sao con có thể đưa con dâu của ba về nhà nhanh thế này
chứ?"
Đàm Dịch Khiêm đỡ lấy bờ vai mảnh mai của Hạ Tử Du, dịu dàng nói, "Em lên lầu nghỉ trước đi, một lúc nữa anh sẽ lên sau."
Hạ Tử Du không yên tâm nhìn ông Đàm, "Bác trai, lúc trước cháu nghe là sức khỏe của bác có chỗ không tốt, bác có sao không ạ?"
Ông Đàm cười ha ha nói, "Thấy con và Dịch Khiêm trở về, dù có đau ốm bệnh tật gì thì cũng biến mất hết rồi...."
Hạ Tử Du thở phào nhẹ nhõm, "Bác không sao là tốt rồi."
Lúc này bà Đàm cũng yêu thương lên tiếng, "Tử Du à, mẹ đã bảo người giúp
việc đổi phòng của Dịch Khiêm dọn đến phòng lớn trên tầng hai rồi, đợi
đến lúc con sinh rồi thì con có thể sửa đổi thêm phòng trẻ con, khi đó
thì tụi con có thể ở cùng một phòng với cháu trai của mẹ rồi...."
Đối mặt với sự thân thiện của hai mẹ con họ Đàm, Hạ Tử Du ngơ ngác cả buổi vẫn không phản ứng được.
Cô không ngờ rằng, chỉ đến thành phố Y có một chuyến, cái thế giới này lại thật giống thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất....