Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 314 : Kỹ thuật thu phục chồng

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Nhà họ Đàm.



Bà Đàm vừa nhìn thấy Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm về liền vội vã đi ra đón.



"Tiểu Du, thế nào rồi? Là con trai hay con gái?"



Hạ Tử Du mím môi cười cười, ngước mắt liếc nhìn Đàm Dịch Khiêm.



Đàm Dịch Khiêm dìu Hạ Tử Du ngồi xuống ghế sofa, không vội vàng nói, “Con trai!”



"Cái....Cái gì?" Bà Đàm kích động đến mức nói năng cũng không còn mạch lạc, "Không được, mẹ phải nhanh nhanh đi báo tin tốt này với ba tụi mới

được, ba con mà nghe được tin này chắc chắn sẽ rất vui lắm."



Nhìn thấy bà Đàm vừa cám ơn trời đất vừa đi nhanh lên tầng hai, Hạ Tử Du

không nhịn được mà dựa vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, thỏa mãn nói, "Mẹ

anh đúng thật là rất thích con trai."



Đàm Dịch Khiêm xoay mặt Hạ

Tử Du lại về phía anh, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng dịu dàng nói, "Chúc

mừng em, bà chủ nhỏ của nhà họ Đàm ạ, em sắp trở thành nhân vật quan

trọng nhất trong nhà họ Đàm chúng ta rồi!"



"Ghét, dám cười em!"



"Anh làm sao dám?"



"Anh đang giễu cợt em còn gì, chờ sinh hai đứa bé này xong, em chính thức

trở thành mẹ của ba đứa bé.... Em cảm thấy em thật giống như con heo mẹ

ấy."



Anh trêu cô, "Có con heo mẹ nào đáng yêu như thế này sao...."



Cô vung tay đấm anh mấy cái, "Anh thật sự coi em là con heo mẹ hả?"



Anh siết chặt cả người cô, cúi đầu đặt trên vai cô, ấm áp dịu dàng nói, "Bà xã, em có biết không, có thể ôm em như thế này, cuộc đời này của anh đã mãn nguyện rồi."



Cô cảm thấy ngọt ngào đến tận tim gan, nhưng

lại nhỏ giọng nói, "Tại sao bây giờ em mới phát hiện ra rằng anh cũng

biết nói mấy câu sến sụa thế này!"



Anh trầm giọng nói, "Trước kia là do anh nói quá ít, vì vậy mới khiến cho em thường xuyên cảm thấy

không có cảm giác an toàn...."



Cô quay mặt sang, nhìn thật lâu

gương mặt anh tuấn của anh, trong tim bị từng câu từng chữ yêu thương

sâu nặng của anh lấp đầy, mũi cô bỗng nhiên hơi cay cay, tất cả đều là

sự cảm động không sao tả hết.



"Em yêu anh, ông xã...."



"Anh cũng thế."



Anh giữ lấy đầu cô, hôn cô say đắm.



Trong lúc hai người còn đang chìm trong tình cảm sâu sắc của nhau mà không

kiềm chế được, thì ngay lúc đó tiếng ho nhẹ của ông Đàm vang lên.



Nghe thấy tiếng ho đó, ngay lập tức Hạ Tử Du liền đẩy Đàm Dịch Khiêm ra, mặt mũi cũng đỏ hồng cả lên.



Xuất hiện trong tầm mắt là bà Đàm đang đẩy ông Đàm đi tới lầu một.



Bà Đàm cười khẽ nói có vẻ hơi trách cứ chồng mình, "Tôi đã nói là ông đừng có xuống vội mà không nghe, ông xem đi...."



Hạ Tử Du rất ngượng ngùng, nhưng lại không thể không ngước mặt lên nhìn ông Đàm, thân thiết chào hỏi, "Bác trai."



Ông Đàm gật gật đầu, gương mặt hiền hòa khó giấu nổi vẻ vui mừng, "Song sinh hai bé trai?"



"Dạ."



Ông Đàm khó nén vui sướng, "Tiểu Du, con thật đúng là công thần của nhà

chúng ta (người có nhiều công lao), nhà họ Đàm chúng ta mấy đời đều là

con một, rốt cuộc nhân khẩu cũng có thể đông đúc lên rồi."



Hạ Tử Du bị những lời của ông Đàm làm cho xấu hổ đỏ mặt phải cúi đầu xuống.



Bà Đàm nói, "Đúng rồi, tụi con đã nghĩ ra đặt tên cho hai đứa bé là gì chưa?"



Hạ Tử Du trả lời, "Dạ để Dịch Khiêm quyết định ạ!"



Đàm Dịch Khiêm ngước mắt nhìn ba mình, "Ba, chuyện đặt tên này con đành giao cho ba vậy!"



Ông Đàm có vẻ hơi vui sướng hỏi lại, "Giao....Giao cho ba sao?"



Bà Đàm gật đầu, "Đúng vậy đó, Dịch Khiêm nói là để ông đặt tên cho cháu nội đấy."



"Tốt, tốt...." Ông làm vui vẻ đến gật đầu liên tục, "Tôi sẽ đi tra từ điển

ngay bây giờ đây.... Tô Di, bà mau đẩy tôi đến phòng sách đi!"



"Được."



Nhìn ông bà Đàm vui vẻ giống như hai đứa trẻ còn chưa lớn mà rời đi, Hạ Tử

Du không nhịn được kéo kéo áo Dịch Khiêm, "Tại sao anh biết chuyện nhờ

ba mẹ anh chuyện đặt tên thì ông bà sẽ vui vẻ như thế?"



Đàm Dịch
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Ừ."



Aston hơi giật mình kinh ngạc, "Tổng giám đốc, ông định bỏ qua cho Đan Nhất

Thuần?" Thế này hình như không giống tác phong của tổng giám đốc.



Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Không, giúp cô ta giảm hình phạt xuống còn

một năm.....Nhưng trong một năm này, tôi muốn cô ta ở trong tù lại tiếp tục phạm tội."



Một chiêu này....



Cao, thật sự là quá cao tay!!



Coi như xử một năm, chỉ cần Đan Nhất Thuần ở trong tù phạm tội nữa, nếu như không bị nhốt thêm vài năm, đoán chừng cũng sẽ không dễ gì mà ra tù như thế.



Aston cúi đầu, "Vâng, tôi sẽ đi làm."



Đàm Dịch Khiêm phẩy tay ý bảo cấp dưới đi ra ngoài.



Lúc Aston xoay người đi ra không hiểu sao lại cảm thán....



‘Hỏi thế gian tình là gì’, chậc chậc đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn

không sai, mặc dù tổng giám đốc không thay đổi kết quả trừng phạt Đan

Nhất Thuần, nhưng cũng là rất dụng tâm suy tính sâu xa chỉ vì không dám

làm trái với ý bà xã.... Bà tổng giám đốc đúng thật là có kỹ thuật thu

phục chồng!



....



Vì hôm nay là chủ nhật, từ lúc sáng sớm Hạ Tử Du đã ở trong vườn chơi với Liễu Nhiên.



Lúc này Liễu Nhiên đang ngồi trên bãi cỏ, cầm bút vẽ đang hoàn thành bài tập vẽ cơ bản mà cô giáo giao cho.



Hạ Tử Du đang ngồi trên ghế mây lười biếng phơi nắng.



"Cậu chủ."



Tiếng người giúp việc gọi khiến Hạ Tử Du ngẩn người.



Quay mặt lại, cô nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đang đi về phía họ.



Nhớ lại lúc sáng sớm cô tỉnh dậy anh đã đến công ty, sợ anh sẽ giận mình, cô lập tức đứng lên, cười cười nịnh nọt với anh.



"Ba...."



Liễu Nhiên bỏ bút vẽ xuống, vui vẻ chạy đến ôm chân Đàm Dịch Khiêm như mỗi khi cô bé nhìn thấy anh.



Đàm Dịch Khiêm khom người ngồi xuống, không biết đã nói với Liễu Nhiên cái

gì, Liễu Nhiên ngay lập tức nhặt bút vẽ và khung ảnh lồng kính lên, sau

đó đi ra khỏi vườn hoa với người giúp việc.



Trong khu vườn hoa rộng lớn chỉ còn hai người bọn họ....



Hạ Tử Du không hiểu sao lại cảm thấy gió lạnh thổi vù vù qua người, thấy

anh cất bước đi về phía cô, cô theo bản năng bước lui về phía sau.



Nhưng nào ngờ, anh bước ba bước thành hai nhanh tay bắt lấy cô ôm chặt vào lòng.



Hạ Tử Du cười hì hì, "Ông xã...."



Sắc mặt của Đàm Dịch Khiêm không nhìn ra một chút cảm xúc nào, anh nhẹ

nhàng nâng cằm cô lên, nhỏ giọng hỏi, “Chuyện tối hôm qua anh phải tính

sổ sòng phẳng với em mới được!"



Lo sợ bị anh ăn tơi bời một trận nữa, cô lấy hết dũng khí, lầm bầm nói, "Gì chứ? Bình thường anh cũng

toàn ép em nghe theo sự điều khiển như thế còn gì...." Nếu như phải

tính sổ mấy cái này, nợ nần cô cần tính với anh, chỉ sợ rằng tính mãi

cũng không xong.



Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười cười, "Biết là mình đã làm sai, cho nên lớn tiếng doạ người?"



Hạ Tử Du từ từ cụp mi xuống, "Em chỉ mong mỗi người đều có một cơ hội hối cải để làm lại từ đầu mà thôi."



Đàm Dịch Khiêm hôn lên dôi mi dày và dài của cô, "Anh thật hết cách với em, anh đã bảo Aston đi xử lý chuyện kháng án rồi."



"Có thật không?"



"Lời của bà xã đại nhân làm sao mà anh dám không nghe chứ?” Hạ Tử Du đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, "Cám ơn ông xã!"



Đàm Dịch Khiêm từ tốn nói, "Mẹ anh gọi điện nói là áo cưới đã chọn xong rồi.... Bây giờ muốn đi xem thử với anh không?"



Hạ Tử Du kinh ngạc hỏi, "Anh về sớm như vậy chỉ là vì muốn đi thử áo cưới với em?"



Đàm Dịch Khiêm thâm tình nói, "Dĩ nhiên, mỗi một cột mốc quan trong cuộc đời em, anh đều muốn tham dự."



Sống mũi cay cay, Hạ Tử Du nghèn nghẹn nói, "Ông xã, anh thật tốt...."



....



Đàm Dịch Khiêm dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua cho Đan Nhất Thuần....



Về phần Hạ Tử Du tại sao lại tin tưởng Đàm Dịch Khiêm sẽ giúp Đan Nhất

Thuần? Đó là bởi vì Hạ Tử Du vĩnh viễn sẽ không giờ biết được Đàm Dịch

Khiêm đối đãi với người khác luôn rất tàn nhẫn, bởi vì anh đã đem tất cả mọi sự ấm áp trong cuộc đời này dành hết cho cô.