Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 315 : Cực hạn cưng chiều & lòng dạ nhỏ nhen

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Áo cưới của Hạ Tử Du là do nhà thiết kế người Mỹ gốc Hoa nổi tiếng

VeraWang thực hiện, không chỉ phù hợp với đường cong của người Phương

Đông, vì phối hợp với cái bụng mang thai bốn tháng đã nhô lên của cô,

nhà thiết kế VeraWang còn cố ý tạo những nếp uốn mềm mại trên eo, nhìn

vào cô cứ như người không có mang thai, những đường cong lung linh lộ

rõ.



"Ông xã, cái này nhìn có đẹp không!"



"Đẹp lắm."



"Còn cái này thì sao?"



"Cũng rất đẹp."



Hạ Tử Du đang nhấc làn váy cưới trắng tinh nghe thế không nhịn được mà

nhíu mày, "Cái nào anh cũng bảo là đep, vậy thì em chọn cái nào?"



Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, ôm cô vợ xinh đẹp đang bĩu môi vào lòng, "Vậy cái

này đi.... Dù sao thì bà xã anh đã xinh đẹp sẵn rồi, mặc cái nào cũng

xinh đẹp hết."



Cô bị anh khen đến mức xấu hổ, "Đáng ghét...."



Lúc hai vợ chồng còn đang chàng chàng thiếp thiếp thử đồ trong căn

phòng rộng lớn tại nhà họ Đàm, thì cánh cửa bị đẩy ra có một bóng dáng

phụ nữ bước vào.



Người đến là Đàm Tâm, nhìn thấy hình ảnh Dịch

Khiêm đang ôm hôn Hạ Tử Du, Đàm Tâm lập tức bước lùi ra khỏi phòng, lúng túng nói, "Ôi, thật ngại quá, chị cứ tưởng chỉ có một mình Tử Du ở

trong này...."



Hạ Tử Du vội vàng đẩy Đàm Dịch Khiêm ra, hỏi nhưng không chắc chắn, "Là chị anh, chị ấy về rồi sao?"



Đàm Dịch Khiêm chẳng ngại ngần gì vẫn ôm Hạ Tử Du vào lòng, "Vào đi!"



Giây tiếp đó, Đàm Tâm xuất hiện trong tầm mắt của Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du lễ phép lên tiếng chào hỏi, "Chị Tâm."



Nhìn thấy dáng vẻ Hạ Tử Du mặc áo cưới, đầu tiên là Đàm Tâm bị dáng vẻ xinh

đẹp lúc này của Hạ Tử Du làm cho kinh ngạc, ngay sau đó lại sững sờ nhìn bộ váy cưới hở vai ưu nhã trên người Hạ Tử Du.



Đôi lông mày anh tuấn của Đàm Dịch Khiêm nhíu lại, "Chị về rồi?"



Lúc này ánh mắt ngỡ ngàng vẫn không rời chiếc áo cưới của Đàm Tâm biến mất, chậm rãi nói, "Ừ, vừa mới xuống máy bay."



Đàm Dịch Khiêm hờ hững hỏi, "Có thu hoạch được gì không?"



Khuôn mặt Đàm Tâm khó giấu được vẻ buồn bã rũ rèm mi cong xuống, "Chị ở lại

Riyadh gần một tháng, anh ấy vẫn không chịu gặp chị."



Mọi người ở đây đều biết anh ấy mà Đàm Tâm đang nói đến là ai.....



Giọng điệu của Đàm Dịch Khiêm như vừa an ủi nhưng lại hàm ý như có điều nhắc

nhở cho Đàm Tâm nhận biết, "Tính cách của cậu ấy chị biết rất rõ."



Dường như rất uất ức, giọng nói của Đàm Tâm đột nhiên trở nên nghẹn ngào,

"Chị biết....Chị biết rất rõ...Chị biết rất rõ là bây giờ anh ấy

không yêu chị, cũng không vui khi gặp chị, nhưng mà chị không bỏ được...Dịch Khiêm, chị không thể nào buông tay được...."



Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nói, "Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng."



Cả người dựa lên tường, nước mắt đã trượt ra khỏi hốc mắt của Đàm Tâm,

giọng cô càng thêm buồn bã, "Chị biết rất rõ không thể miễn cưỡng được,

cho nên chị đã rất cố gằng khiến anh ấy yêu chị, nhưng mà tại sao anh ấy lại lạnh lùng với chị như thế, ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không

cho chị?"



Đàm Dịch Khiêm nghiêm mặt nhìn Đàm Tâm.



Hạ Tử Du đúng lúc này vỗ nhẹ vào Đàm Dịch Khiêm, "Để em nói chuyện với chị ấy

một lát, anh không phải là còn chuyện ở công ty cần giải quyết à?



Đàm Dịch Khiêm dường như cũng chẳng có hứng thú tham giam vào chuyện tình

cảm này, anh hôn nhẹ lên trán Hạ Tử Du, "Được, ở nhà phải để ý cẩn thận, chiều anh sẽ về sớm với em."



Hạ Tử Du cười ngọt ngào, "Dạ."



Ngay sau đó Đàm Dịch Khiêm đi ra ngoài.



Đàm Tâm đưa tay lau đi nước mắt đang vòng quanh hốc mắt, áy náy, "Thật xin

lỗi, em và Dịch Khiêm cũng sắp kết hôn rồi, lúc này chị không nên mang

chuyện tình cảm của mình ra để khiến hai người cảm thấy xui xẻo."



Hạ Tử Du đi tới bên cạnh Đàm Tâm, nhẹ nhàng dìu cả người mềm nhũn của Đàm Tâm, cô lo âu hỏi, "Chị không sao chứ?"



Đàm Tâm sững sờ nhìn Hạ Tử Du, chua xót nói, "Tử Du, em có biết không, chị

thật sự rất hâm mộ em khi nhìn thấy dáng vẻ của em khi mặc áo cưới....Có thể cùng người đàn ông mình yêu đi vào thánh đường làm lễ kết hôn, đó

đúng là một chuyện hạnh phúc và tốt đẹp biết bao."




Đó là lần đầu cảm tiên anh nhận ra được sự lệ thuộc và tín nhiệm của cô

dành cho Robert, đó cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy rất sợ hãi....



Anh sợ, anh sẽ mất cô....



....



Bình thường Đàm Dịch Khiêm về nhà đều là buổi chiều, nhưng hôm nay lại về nhà vào giữa trưa.



"Con gái cưng, hôm nay là Chủ nhật, từ sáng đến giờ con đã làm gì rồi?" Sau

khi Đàm Dịch Khiêm đưa cặp tài liệu cùng chìa khóa xe cho người giúp

việc, liền ôm lấy Liễu Nhiên đã chạy từ trong phòng khách ra chờ anh.



"Dạ, bà nội dẫn Ngôn Ngôn ra vườn hoa chơi ạ."



"Mẹ không chơi với con à?"



"Dạ, mẹ đang ngủ ở trên lầu."



Ngủ? Đàm Dịch Khiêm hoài nghi hỏi, "Cả ngày nay mẹ không chơi với con sao?"



"Có ạ, nhưng mà lúc chín giờ hơn mẹ lại đi ngủ rồi ạ!"



Đàm Dịch Khiêm nhìn đồng hồ đeo tay. Mười một giờ rưỡi rồi!



Ngủ thẳng từ chín giờ sáng cho đến mười một giờ rưỡi? Cũng không phải là

quá lâu, nhưng mà hình như cô không có thó quen ngủ giờ này dù rằng hiện tại đang mang thai rất thích ngủ.



Bỗng chốc tim anh đập thình

thịch cùng với nỗi bất an tràn ngập trong lòng, Đàm Dịch Khiêm thả Liễu

Nhiên xuống, nhẹ giọng nói, "Ba lên lầu xem mẹ thế nào, con ngoan ngoãn

chơi ở dưới này, buổi trưa ba ăn cơm với con."



Liễu Nhiên vỗ tay đồng ý ngay với ba mình, "Được ạ."



Đàm Dịch Khiêm không yên tâm đi đến tầng hai bây giờ là phòng ngủ của cô.



Đi tới trước cửa phòng, anh gõ nhẹ lên cửa một cái.



Anh kiên nhẫn đợi mấy giây, thì phát hiện ra bên trong có tiếng động nhưng lại không có ai mở cửa.



Anh lại gõ một lần nữa, cửa phòng đang khép hờ từ tử mở ra.



Đàm Dịch Khiêm đi vào, lên tiếng gọi theo thói quen, "Bà xã...."



Hạ Tử Du đang gọi điện thoại, hiển nhiên là không phát hiện ra sự có mặt của Đàm Dịch Khiêm.



Hạ Tử Du ngồi trên ghế sofa cười nói vui vẻ, "Dạ, em sẽ chăm sóc mình thật tốt mà, anh cũng thế nhé.... Ha ha, hai em bé trong bụng cũng rất nghe

lời em, anh không cần lo lắng cho em đâu.... Được, bái bai!"



Hạ Tử Du để điện thoại di động xuống, lúc này mới nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đã đứng đằng sau cô không biêt từ lúc nào.



"Ối, ông xã, sao anh về sớm thế?"



Hạ Tử Du đứng dậy, hơi giật mình kinh ngạc khi nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm lúc này.



Đàm Dịch Khiêm ôm cô, dịu dàng nói, "Sao, không thích anh về sớm với em à?"



Hạ Tử Du ôm chặt lấy cổ Đàm Dịch Khiêm, "Đâu có, chỉ là không ngờ đến buổi trưa mà anh lại có thời gian về với em thôi...."



Đàm Dịch Khiêm dịu dàng nói, "Công ty không có việc gì nhiều, nên anh muốn ở bên em và con nhiều hơn."



Hạ Tử Du dựa vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, bây giờ anh rất ngoan!!"



Đàm Dịch Khiêm đặt cằm mình lên mái tóc trơn mềm của Hạ Tử Du, thương yêu

hỏi, "Bà xã, lúc nãy em gọi điện cho ai mà anh vào phòng cũng không hay

biết."



"Robert đó!"



Đàm Dịch Khiêm hơi nhíu mày, "Không phải là anh đã nói chuyện của Đàm Tâm anh sẽ xử lý sao?"



Hạ Tử Du thành thật khai báo, "Em đâu có gọi điện thoại nói chuyện của Đàm Tâm với Robert đâu, là Robert gọi cho em đấy chứ, hỏi thăm tình trạng

của em bé và em bây giờ thế nào...."



Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Nói chuyện với cậu ta mãi đến hơn hai tiếng đồng hồ?"



Hạ Tử Du bĩu môi lầm bầm, "Này, sao lại giống như điều tra em thế? Còn

không phải là do anh hại em tối qua ngủ không ngon sao, khiến em mệt rã

người ra, em định đi lên đi ngủ thì đúng lúc Robert gọi điện đến, nói

chuyện một lúc thì em quên hết mệt...."



Gương mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm sa sầm, "Anh không cho phép em và cậu ta nói chuyện lâu như thế!!"



Hạ Tử Du sửng sốt, "Hả?"



Đàm Dịch Khiêm điểm nhẹ lên cái mũi nhỏ xinh của Hạ Tử Du, trầm giọng nói, "Chồng em lòng dạ rất nhỏ nhen đấy em biết không?"