Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 317 : Vợ chồng cãi cọ một tí

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Tiệc chiêu đãi các phóng viên được tổ chức tại khách sạn bảy sao ‘LLD’ của Đàm Dịch Khiêm.



Tiệc tùng linh đình, quần áo lụa là thơm ngát, người có thể tham gia buổi

tiệc lần này đều là thương nhân chính trị những nhân vật nổi tiếng mong

được nhờ cậy vào nhà họ Đàm cùng người trong giới truyền thông nổi tiếng các nơi trên thế giới.



Dụng ý của nhà họ Đàm khi tổ chức buổi

tiệc tối nay rất rõ ràng, tuyên bố cho toàn thế giới biết là họ cọi

trọng hôn lễ của Hạ Tử Du và Dịch Khiêm đến mức nào, nói cách khác, bọn

họ muốn tuyên bố với toàn thế giới địa vị bây giờ của Hạ Tử Du trong nhà Họ Đàm.



Lúc này ông bà Đàm đang thân thiện trò chuyện với các

chú bác trưởng bối, Hạ Tử Du đi theo bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, cùng Dịch

khiêm xã giao với những nhân vật nổi bật trong thương giới mà cô từng

nghe qua.



Đàm Dịch Khiêm trời sinh đã là cao thủ xã giao, cho dù

lúc làm việc luôn lạnh lùng nghiêm túc, nhưng ở buổi tiệc như thế này

anh lúc nào cũng thể hiện vẻ tao nhã lịch sự, sang trọng của quý ông,

khuất phục tất cả những ai đang có mặt.



Trên mặt Hạ Tư Du luôn là nở nụ cười tao nhã, cô ôm chặt cánh tay Đàm Dịch Khiêm, khiến cho tất

cả những phụ nữ bằng tuổi cô đều phải ước ao thèm muốn.



"Tổng giám đốc Đàm, đã lâu không gặp.... Chúc mừng anh, hôn lễ của anh và Cô Hạ tôi nhất định sẽ tham gia.”



Đàm Dịch Khiêm mặc một bộ âu phục màu đen trông rất đĩnh đạc, anh nâng ly lên, khách sáo nói, "Lâm tổng, khách sáo rồi, cám ơn."



Hạ Tử Du cũng cười đáp lại với người đang chúc phúc cho cô.



Cứ như vậy, trò chuyện một lúc với khách khứa, chắc là vì mang thai, Hạ Tử Du đi theo bên cạnh Đàm Dịch Khiêm được một lúc thì bắt đầu cảm thấy có chút mệt.



Mặc dù Đàm Dịch Khiêm vẫn đang trò chuyện vui vẻ với

bạn bè trong giới kinh doanh, nhưng mọi động tác của Hạ Tử Du đều không

thoát khỏi tầm mắt anh.



Sau khi nói chuyện xong với một người

bạn kinh doanh, Đàm Dịch Khiêm ghé sát vào tai Hạ Tử Du hỏi nhỏ, "Bà xã, có phải em mệt rồi không?"



Hạ Tử Du dựa vào vai Đàm Dịch Khiêm,

"Không mệt." Cô thích xuất hiện với anh trước công chúng ở những nơi như thế này, nhìn tác phong anh nhanh nhẹn qua lại không ngớt trong đám

đông của những người nổi tiếng, trong lòng cô không khỏi dâng lên niềm

tự hào vì có một người chồng ưu tú như thế.



Đàm Dịch Khiêm thân

mật dán sát vào gò má của Hạ Tử Du, "Cho dù em không mệt đi chăng nữa,

anh cũng không cho phép em đứng ở nơi này cùng anh quá lâu, con cũng cần nghỉ ngơi mà."



"Em thật sự không sao." Thật ra thì cô có hơi

mệt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô theo bên cạnh anh, huống chi cô còn muốn cứ kéo anh đi thế này.



Lúc này, bà Đàm đang đi tới chỗ bọn họ.



Hạ Tử Du đang dựa đầu vào vai của Dịch Khiêm vội ngẩng lên.



Tối nay bà Đàm rất ung dung cao quý, so với ngày thường trẻ ra không ít.



"Tiểu Du!"



"Viện trưởng."



Bà Đàm cười nói, "Tối nay nhiều người như vậy, con cứ gọi ta là mẹ chồng

đi, miễn cho đám phóng viên kia lại tưởng mẹ chồng nàng dâu chúng ta có

hiềm khích.... Đúng rồi, tối nay bạn bè và phóng viên mời đến cũng rất

nhiều, mẹ sợ bây giờ con đang có thai nên đi lại không tiện, con có muốn lên phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát không? Đến đến khi cần con và Dịch

Khiêm đứng ra nói chuyện thì mẹ sẽ lên gọi con!"



Lúc này Đàm Dịch Khiêm cũng chen vào dịu dàng nói, "Bà xã, nghe lời, đi nghỉ một chút."



Bà Đàm nói với con trai, "Dịch Khiêm, ba con bảo có mấy vị chú bác muốn giới thiệu với con, con qua đó trước đi."



Đàm Dịch Khiêm gật đầu nhẹ.



Có sự quan tâm của bà Đàm lẫn Đàm Dịch Khiêm, lại cộng thêm bản thân cô

cũng cảm thấy đã hơi mệt, Hạ Tử Du mới từ từ buông lỏng tay Đàm Dịch

Khiêm ra, gật đầu, "Được rồi, em đi nghỉ một chút đây."



Bà Đàm từ ái nói, "Bây giờ con đang có hai đứa cháu trai của mẹ, làm gì cũng phải cẩn thận."



"Dạ, cám ơn ‘ mẹ ’."



Nghe Hạ Tử Du đổi lại cách xưng hô, bà Đàm vui mừng nói, "À? Cuối cùng thì con cũng chịu gọi mẹ rồi...."



Hạ Tử Du thẹn thùng mỉm cười.



--- ------


Dịch Khiêm, "Ông xã, sao anh không nói chuyện vậy?"



Đàm Dịch Khiêm vẫn nâng ly rượu vang trong tay, nhưng chỉ khẽ nhấm một hớp, không hề đáp lại Hạ Tử Du một lời nào.



Hạ Tử Du làm nũng vòng tay ôm cổ Đàm Dịch Khiêm, ngọt ngào nói, "Được rồi, em biết anh gấp gáp bỏ chạy tới đây là vì lo lắng cho em, anh yên tâm

đi, em không sao cả, con cũng vẫn rất tốt...."



Đàm Dịch Khiêm ngước mắt nhìn Hạ Tử Du, trong ánh mắt là sự lạnh lùng mà thời gian qua không hề có.



Hạ Tử Du vẫn cho rằng mình dỗ chưa đủ ngọt, ngay lập tức cô ngồi lên đùi

Đàm Dịch Khiêm, chủ động hôn lên môi anh, "Ông xã, có phải là đang trách em đột ngột rời khỏi bữa tiệc giữa chừng không, anh đừng giận mà,

em...."



Nhưng sau đó, "Xoảng" ——



Tiếng vỡ của ly thủy tinh đập lên sàn gạch cắt đứt lời giải thích của Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du dị dọa sợ giật bắn người, đứng bật dậy khỏi đùi Đàm Dịch Khiêm, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.



Đàm Dịch Khiêm đứng lên, từ trên cao liếc nhìn xuống cô, giọng lạnh lùng

nói, "Hạ Tử Du, em cho rằng chơi cái trò này rất vui à?"



Hạ Tử Du bị giọng nói lạnh lùng đột ngột của Đàm Dịch Khiêm làm cho phát sợ đến

mức ngẩn người, cô trợn trừng mắt, ngây người nhìn chằm chằm vào Đàm

Dịch Khiêm, "Ông xã.... Anh sao vậy?"



Đàm Dịch Khiêm nắm lấy ha

vai của Hạ Tử Du, sức lực rõ ràng đang dần dần tăng lên, anh nghiến răng rít lên, "Đến bao giờ em mới học được cách trước khi làm bất cứ chuyện

gì thì cũng phải suy nghĩ đến hậu quả?"



Lực tay Đàm Dịch Khiêm

nắm hai bả vai của Hạ Tử Du khiến cô đau đến nhíu mày, cô không hiểu

nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Đã xảy ra chuyện gì?"



Tất cả lo lắng cho Hạ Tử Du tối nay đều biến thành sự tức giận không thể kiềm chế được, Đàm

Dịch Khiêm gằn từng chữ nói, "Mẹ em đột ngột phát bệnh em quyết định bay về thăm bà ấy là không có gì đáng trách, nhưng tại sao em không nói với anh hay ai đó ở trong nhà một tiếng, mà cứ như vậy không hề dặn dò gì

đã bay đến thành phố Y? Em có biết là bây giờ em đang mang thai không,

đi lung tung như thế, em có nghĩ đến con của chúng ta hay không?"



Hạ Tử Du nhất thời nghẹn lời, "em...."



Đàm Dịch Khiêm buông vai Hạ Tử Du ra, tức giận quay lưng lại, gọng nói

lạnh lẽo đến cực điểm, "Chơi cái trò bất chấp hậu quả nhiều đến mức nó

đã trở thành thói quen của em rồi à?"



"Sao anh có thể nói với em

như thế chứ?" Cuối cùng cũng hoàn hồn lại từ trong sự sững sờ, đối mặt

với giọng nói không có thiện cảm của anh, Hạ Tử Du từ tốn giải thích,

"Đúng là em đã rời bỏ bữa tiệc giữa chừng, bởi vì di động hết pin, nghĩ

đến buổi tiệc hiện vẫn đang tiến hành nên em không gọi cho anh nữa,

nhưng em đã để lại lời nhắn và nhờ nhân viên phục vụ của khách sạn đưa

lại cho anh rồi mà.... Sạo lại là em đang chơi trò mất tích chứ?"



"Giấy nhắn?" Đàm Dịch Khiêm phẫn nộ quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm

chằm vào Hạ Tử Du, "Em khẳng định em có gửi giấy nhắn lại cho anh?"



Hạ Tử Du gật đầu, "Em khẳng định."



Giọng nói của Đàm Dịch Khiêm xen lẫn sự tức giận tột cùng, "Anh không hề nhận được tờ giấy nhắn nào hết, chỉ có phục vụ nhìn thấy bóng lưng vội vàng

rời đi của em!!"



Hạ Tử Du sững sờ, "Tại sao lại như vậy?"



Đàm Dịch Khiêm đấm một cái lên góc vách tường, "Rốt cuộc thì đến bao giờ em mới hiểu và bận tâm đến cảm nhận của người khác?? Hết lần này tới lần

khác lúc nào em cũng làm những chuyện mà tự mình cho là đúng không quan

tâm đến hậu quả, em có nghĩ đến sự an toàn của bản thân mình hay không,

có suy nghĩ đến cảm nhận của anh hay không?"



Những lời mắng mỏ giận dữ của Đàm Dịch Khiêm khiến cô giật mình đứng sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn Đàm Dịch Khiêm.



Có lẽ nhận thấy hành động của mình đã dọa cô sợ hãi, giọng Đàm Dịch khiêm

hòa hoãn lại, anh bình tĩnh nói, "Anh thấy tốt nhất em nên tự mình suy

nghĩ lại những chuyện mình làm."



Dứt lời, Đàm Dịch Khiêm xoay người bỏ đi.



Đúng lúc Đàm Dịch Khiêm bước ra khỏi ngưỡng cửa, Hạ Tử Du lấy lại tinh thần, cố gắng giải thích, "Dịch Khiêm, em không có làm việc không quan tâm

đến hậu quả...."



"Rầm", tiếng cửa phòng bị đóng sập lại.



Những lời Hạ Tử Du muốn nói ra miệng toàn bộ chỉ có thể nuốt nghẹn trở xuống.



Lui về sau một bước, Hạ Tử Du ngồi phịch xuống ghế sofa phía sau lưng, nhìn những mảnh thủy tinh vỡ nát rơi vung vãi trên mặt đất, cô sừng sỡ ngồi

nhìn nó thật lâu.