Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 318 : ‘Ông xã’, anh là người em ngưỡng mộ nhất (1)

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Ngồi ở đầu giường hồi lâu, Hạ Tử Du định lấy điện thoại gọi cho Đàm Dịch

Khiêm thì mới nhớ điện thoại di động mình đã hết pin, cũng quên mất là

mình vẫn đang sạc pin cho nó.



Buồn chán ngồi lì trên giường, Hạ Tử Du nhớ lại những lời vừa rồi Dịch Khiêm đã nói với cô.



‘Rốt cuộc thì đến bao giờ em mới hiểu và bận tâm đến cảm nhận của người

khác? Hết lần này tới lần khác lúc nào em cũng làm những chuyện mà tự

mình cho là đúng không quan tâm đến hậu quả, em có nghĩ đến sự an toàn

của bản thân mình hay không, có nghĩ đến cảm nhận của anh hay không?’



Lời của anh vang dội nhắc lại bên tai, không hiểu sao trong lòng cô trào dâng niềm chua xót.



Cô lại không biết, hóa ra ở trong lòng anh, cô vẫn chỉ là một người phụ nữ không biết bận tâm đến cảm nhận của người khác....



Tâm trạng cô bây giờ rất buồn phiền lại còn cực kỳ khó chịu.



Không cách nào nằm trên giường tiếp được nữa, cô kéo tấm rèm của cửa sổ sát đất bước ra ngoài ban công phòng ngủ.



Vốn dĩ cô chỉ muốn đứng ngoài ban công hóng gió một lát cho suy nghĩ của

mình có thể dịu lại, nhưng trong lúc vô tình lại nhìn thấy anh đang đứng hút thuốc trong vườn hoa dưới nhà.



Anh rất ít khi hút thuốc,

bình thường chỉ khi có chuyện phiền lòng anh mới hút, mà chuyện có thể

khiến anh phiền lòng thường thì không phải là chuyện về sự nghiệp của

anh.



Theo bản năng, cô muốn quay người xuống dưới nhà tìm anh,

nhưng đúng vào lúc cô quay người định đi xuống thì bước chân cô chợt

dừng lại đứng tại ban công, viền mắt lúc này cũng đã nhuốm đỏ lên.



Đúng vậy, cô cảm thấy rất oan ức....



Rõ ràng là cô có gửi giấy nhắn lại cho anh, tại sao anh lại nói rằng cô

không để lại gì cả? Mặc dù biết sự trách móc của anh đều xuất phát từ sự lo lắng cho an toàn của mình, nhưng cô không thể nào kìm nén được sự

khó chịu vào lúc này....



Quyết định không xuống lầu tìm anh nữa, cuối cùng cô nằm lại trên giường sững người mở to mắt nhìn trần nhà.



‘Em không muốn để anh một mình, một mình chìm nổi giữa biển người....’



Điện thoại vừa mới được sạc pin đúng lúc này đổ chuông.



Liếc thấy số điện thoại đang hiển thị trên màn hình, Hạ Tử Du liền ấn nút trả lời.



"Alô...."


của người bên cạnh mình chính là em mới đúng...."



Đàm Dịch Khiêm kinh ngạc, "Bà xã, em biết rồi sao?"



Hạ Tử Du gật đầu, "Phải, em biết hết rồi, anh vì em đã làm những gì em đều đã biết...."



Đàm Dịch Khiêm lầm bầm mắng, "Chết tiệt, ai nói với em?"



"Em làm sao biết không còn là vấn đề quan trọng nữa, quan trọng là em hiểu

được anh không muốn cho em biết chuyện này là vì không muốn em cảm thấy

tự trách....Khi em biết được tất cả sự thật, em chợt nhận ra rằng em căn bản không hề xứng với một người ưu tú như anh, nếu đổi lại là em của

trước kia, em sẽ chọn cách bỏ đi.... Nhưng mà trời cao lại cho chúng ta

có cơ hội được ở bên nhau một lần nữa, em thật sự không hề muốn buông

tay, em muốn được ở bên anh...."



Nước mắt nước mũi thấm ướt vào

chiếc áo sơ mi đắt tiền của Đàm Dịch Khiêm, Đàm Dịch Khiêm đau lòng

không thôi, anh ôm siết cô thật chặt, thỉnh thoảng hôn lên hàng mi rưng

rưng nước mắt của cô, "Đồ ngốc, chỉ cần em không ghét cái tính khí không tốt của anh thì chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nhau."



Hạ Tử Du từ từ ngước lên khỏi lồng ngực Đàm Dịch Khiêm, "Vậy anh còn giận em nữa không?"



Đàm Dịch Khiêm dịu dàng nâng gương mặt còn vương nước mắt của cô lên, "Anh

chưa bao giờ tức giận với em, anh chỉ sợ mất em mà thôi.... Em biết

không? Lúc em đột nhiên mất tích, anh cảm thấy cả bầu trời gần như sắp

sập xuống, trên thế giới này cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng

không thể khiến anh căng thẳng và bất an đến thế, chỉ những khi không có em ở bên cạnh anh...."



Hạ Tử Du ôm chặt lấy Đàm Dịch Khiêm,

trong đôi mắt tràn ngập nước mắt tự trách, "Thật xin lỗi, ông xã, đã

khiến anh phải lo lắng...."



"Hứa với anh, mãi mãi đừng bao giờ có ý nghĩ rời xa anh, anh không thể không có em...."



Giọng Đàm Dịch Khiêm như lạc hẳn đi, rất giống như đang cầu xin cô.



"Em hứa với anh...."



"Anh yêu em, Hạ Tử Du!"



"Em cũng vậy!"



Dứt lời, anh ôm lấy gương mặt Hạ Tử Du, giống như muốn tuyên bố ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ hôn lên môi cô.



Đêm hôm đó, sự hiểu lầm giữa hai người bởi vì đã học được cách quý trọng lẫn nhau mà trở thành một đoạn nhạc đệm nho nhỏ.