Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 320 : Ngoài em ra, tất cả đều là mây trôi (1)

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Ba ngày sau tại nhà họ Đàm.



"Ba, mẹ...."



Liễu Nhiên mừng rỡ chạy về phía ba mẹ mình.



Đàm Dịch Khiêm bế Liễu Nhiên lên, cũng như trước kia thân mật yêu thương hôn con gái của mình.



Hạ Tử Du cũng hôn hít nựng nịu cô con gái, vui vẻ nói, "Ngôn Ngôn, con nhìn xem ai đến này?"



Liễu Nhiên đáng yêu trợn tròn tròng mắt, khi cô bé liếc thấy bà Hạ đứng ở

sau lưng mẹ mình thì ngay lập tức cười tươi hớn hở reo lên, "Bà

ngoại...."



Bà Hạ vươn hai tay bế lấy Liễu Nhiên vào trong lòng mình nói, "Cháu gái ngoan, có nhớ bà ngoại không nào?"



Liễu Nhiên dụi dụi vào ngực bà Hạ, "Dạ, có nhớ ạ."



Lúc này bà Đàm đẩy ông Đàm đi tới phòng khách, thoáng nhìn thấy bà Hạ, bà

Đàm lên tiếng hoà nhã nói, "Bà thông gia, bà mau ngồi xuống đi, nghe

Tiểu Du nói cơ thể bà vẫn chưa khỏe hẳn."



Lúc này Hạ Tử Du cũng

bước tới dìu đỡ mẹ mình, "Mẹ, mẹ ngồi xuống nghỉ một chút đi, ngồi máy

bay thời gian dài như vậy chắc mẹ cũng rất mệt rồi...."



"Ngôn Ngôn, qua đây, để bà nội ẵm con...." Bà Đàm đón lấy đứa cháu gái ngoan của mình từ tay bà Hạ.



Đàm Dịch Khiêm cũng lo lắng ôm lấy vợ, nhỏ giọng nói, "Bà xã, em cũng đã mệt rồi, lên lầu nghỉ trước đi."



"Em không mệt, em muốn ở đây chơi với mẹ thêm một lát nữa...."



Bà Đàm sởi lởi mời bà Hạ ngồi xuống, "Bà thông gia, mời dùng trà."



Hạ Tử Du theo sau ngồi xuống cạnh bà Đàm, trên mặt đều là niềm hạnh phúc vui sướng.



Liễu Nhiên đến gần bên người bà Hạ, rất khôn khéo đấm lưng cho bà, "Bà ngoại, bà mệt không, để con giúp bà đấm lưng nha...."



Bà Đàm ghen tỵ nói, "Nhìn xem, Ngôn Ngôn nhà chúng ta vẫn chưa bao giờ đấm được cái chân cho người làm bà nội như tôi đấy...."



Cả nhà bị lời nói đùa của bà Đàm chọc cười ầm lên.




Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng gầm lên, "Đủ rồi, Dư Mẫn, tôi không muốn nghe những lời thừa thải này nữa!!"



Cảnh Nghiêu thấy Đàm Dịch Khiêm đã rất tức giận, vội vàng kéo kéo vạt áo chị Dư.



Tuy chị Dư không dám nói nữa, nhưng hoàn toàn không hề sợ hãi mà nhìn lại Đàm Dịch Khiêm.



Ngay lúc này, Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng nói, "Cảnh Nghiêu, đưa Dư Mẫn đi ra

ngoài.... Mặc kệ phải dùng cách gì, tôi muốn chị ta vĩnh viễn không được phép xuất hiện ở trước mặt của người nhà họ Đàm nữa!"



Cảnh Nghiêu sững sốt, "Tổng.... Tổng giám đốc...."



Giọng Đàm Dịch Khiêm đã tỏ ra cực kỳ không vui, "Không nghe thấy lời tôi nói sao?"



Cảnh Nghiêu lúng túng ậm ờ nói, "Nhưng mà...."



Trong khoảng thời gian hắn đi theo tổng giám đốc cũng có nghe nói qua về lai lịch của chị Dư.



Nghe nói, chị Dư từng là một cô nhi, sau khi lớn lên vì muốn đền đáp cho xã

hội nên đã tới Cô Nhi Viện "Tân Sơ" làm công việc tình nguyện. Qua đó

được quen biết bà Đàm lúc ấy đang là viện trưởng Cô Nhi Viện, tình bạn

của hai người dần dần đã trở nên rất thân thiết, sau đó bà Đàm sinh ra

tổng giám đốc, cuộc sống hôn nhân của bà Đàm vốn rất an nhàn hạnh phúc

nhưng bởi vì bị kẻ thứ ba chia rẽ, khiến cho bà Đàm luôn sống trong

trạng thái như cái xác không hồn, và trong khoảng thời gian đó tổng giám đốc hầu như đều do một tay chị Dư nuôi dưỡng chăm sóc, vì thế chị Dư đã xem tổng giám đốc như một đứa con trai ruột thịt của mình, xưa nay tổng giám đốc cũng luôn rất tôn trọng chị Dư....



Đàm Dịch Khiêm dứt khoát cự tuyệt, "Tôi không muốn thấy chị ta nữa!"



Cảnh Nghiêu vội vàng khuyên chị Dư, "Chị mau nói vài lời hối lỗi với tổng

giám đốc đi.... Còn không thì chị hãy tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc đi Canada, may ra sau này còn có thể trở lại."



Chị Dư ngỡ ngàng

nhìn Đàm Dịch Khiêm trân trối, thật lâu mới thốt lên, "Dịch Khiêm, dì Dư này cả đời không có gì để cầu xin, điều duy nhất chỉ mong cậu sống thật tốt.... Nếu như cậu cho rằng địa vị dì Dư ở trong lòng cậu đã không còn đáng để ý hoặc những lời dì Dư nói cũng chỉ là lời thừa thãi, vậy thì,

dì Dư sẵn sàng rời khỏi đây."



Cảnh Nghiêu cố giữ lại, "Chị Dư...."



Đàm Dịch Khiêm vẫn im lặng không nói thêm gì.



Chị Dư nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm, chị mất mác rũ

xuống mi mắt đã có chút nếp nhăn, trầm tư chốc lát chị mới chậm rãi nói, "Thôi được, Dịch Khiêm.....Cậu bảo trọng."