Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 321 : Ngoài em ra, tất cả đều là mây trôi (2)

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Xế chiều, trên sân cỏ trong vườn hoa nhà họ Đàm.



Bà Hạ cùng với Liễu Nhiên đang chơi đùa trên bãi cỏ, Hạ Tử Du thì ngồi trên ghế dài trong vườn hoa.



"Con xem, con nghịch đến đầu đầy mồ hôi rồi kìa, đến đây bà ngoại lau cho...."



"Cám ơn bà ngoại."



Xa xa, vang lên cuộc trò chuyện của hai bà cháu....



Thoả mãn với hình ảnh trước mắt, trên gương mặt mỹ lệ của Hạ Tử Du đều là ý cười hạnh phúc.



Đột nhiên lúc này điện thoại di động của Hạ Tử Du đổ chuông.



Tưởng rằng thói quen của Đàm Dịch Khiêm mỗi ngày đều gọi điện thoại về cho

mình, Hạ Tử Du mỉm cười ngọt ngào lấy điện thoại ra, nhưng trên màn hình điện thoại lại hiển thị hai chữ ‘củ cải’.



Hạ Tử Du cũng không có vẻ gì mất mát, ấn nút trả lời, "Alô...."



"Tử.....Du.....Anh nói cho em biết.... Anh.... Yêu em.... Chúc em hạnh phúc.... Ha ha.... Chúc em hạnh phúc...."



Hạ Tử Du vốn chưa nghe rõ nội dung trong điện thoại nói gì thì Robert đã cúp máy.



Hạ Tử Du thấy kì lạ gọi ngược trở lại, nhưng điện thoại của Robert vẫn không có ai nghe.



Hạ Tử Du nghi hoặc nhíu mày, trong đầu thoáng qua những lời Robert vừa nói với cô.



Cô mơ hồ nghe được rất giống như chữ ‘Yêu’, ‘Chúc phúc’, nhưng lại nghe không được rõ ràng mấy....



Cô muốn gọi lại hỏi anh cho rõ, nhưng điện thoại Robert vẫn không có ai nghe máy.



Chợt nhớ ra giọng điệu khi nãy Robert nói với cô có vẻ như say rượu, vì thế

Hạ Tử Du cũng không có để những lời đó của Robert ở trong lòng, tự nhủ

với lòng đó là lời chúc phúc mà Robert dành cho hôn lễ ngày mai của cô

và Đàm Dịch Khiêm....



Hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng, sau đó Hạ Tử Du cất điện thoại di động vào túi.



Ngay lúc này bà Hạ bế theo Liễu Nhiên đi tới trước mặt Hạ Tử Du.



"Tử Du, trời sắp mưa rồi, chúng ta vào nhà thôi!"



Hạ Tử Du đứng dậy, "Dạ." Hẳn là anh cũng hết giờ làm đang trở về rồi....



....



Trở lại phòng khách, Hạ Tử Du trông thấy ông bà Đàm và Đàm Tâm đang ngồi nói chuyện phiếm.


"Đừng nhắc chị ta nữa..... Chuẩn bị sẵn sàng ngày mai gả cho anh chưa?"



"Dạ." Biết tâm tình anh hiện đang không thích hợp bàn tới chuyện chị Dư, vì thế Hạ Tử Du cũng không nhắc lại nữa.



Lúc này, Đàm Dịch Khiêm đã tuột áo của Hạ Tử Du xuống tới ngang vai, sau đó ngậm lấy vai cô, từ từ trượt xuống.



Phát hiện ra Đàm Dịch Khiêm đang muốn động tay đông chân, Hạ Tử Du vội vàng

muốn đứng dậy rời khỏi đùi anh, "Này, anh làm cái gì á...."



Giọng Đàm Dịch Khiêm cũng đã trở nên khào khào khó nghe, "Bây giờ anh

đang......nhớ......quá.....Thật sự rất muốn em một lần...."



Hạ Tử Du thật không biết nói thế nào, thì ra đây cũng là lý do?



Hạ Tử Du cố gắng xoay chuyển lý trí của anh, "Ba, mẹ anh và mẹ em đều đang ở bên ngoài.... Không được đâu...."



Đàm Dịch Khiêm không đành lòng rời khỏi bờ lưng trắng nõn của Hạ Tử Du, dằn xuống dục vọng đang muốn bùng phát khàn giọng nói, "Anh đi đóng cửa."



"Á...."



Nói xong Đàm Dịch Khiêm liền đứng dậy bước tới khóa trái cửa phòng sách lại.



Hạ Tử Du chưa kịp chỉnh đốn lại quần áo xốc xếch hỗn độn của mình thì Đàm

Dịch Khiêm đã quay trở lại, sau đó bế cô lên khỏi ghế dựa rồi đặt cô lên mặt bàn.



Không nói lời nào, anh xốc váy cô lên rồi tách hai chân cô ra.



Mặ Hạ Tử Du đã đỏ bừng tận đến mang tai.



Trời ạ, tư thế bây giờ của mình thật là lộ liễu đến cỡ nào....



Hạ Tử Du vốn muốn chống cự lại, nhưng khi Hạ Tử Du nhìn thấy thân hình rắn chắc của Đàm Dịch Khiêm cùng với hai chân thon dài còn có cái bộ phận

đang ngẩng cao kia.... Hạ Tử Du tự biết mình đã tử trận rồi.



Đàm

Dịch Khiêm bắt đầu cúi người xuống, điên cuồng hôn lên mỗi một tấc da

thịt trên cơ thể cô, lưu lại dấu ấn thuộc về anh khắp nơi trên người cô.



Anh thỉnh thoảng cuồng bạo, thỉnh thoảng tỉ mỉ vuốt ve khiến Hạ Tử Du không thể nào kháng cự được nữa....



Đàm Dịch Khiêm cũng thừa dịp cô đang ý loạn tình mê mà động thân thúc vào....



Sau khi Hạ Tử Du đã hoàn toàn bị sóng tình cuốn trôi, thì lúc này Đàm Dịch

Khiêm cũng đang bắt đầu động tác nguyên thủy nhất giữa nam và nữ....