Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 324 : Nếu như không phải là anh yêu cô, có lẽ…. (1)

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


Hạ Tử Du không hề nhận ra phần tình cảm sâu nặng trong lời nói của Robert, cô hoàn toàn chỉ nghĩ rằng Robert tặng cây ‘củ cải’ cho mình chỉ đơn

giản là một phần quà cười, vì vậy cô vui vẻ đáp lại Robert, "Cám ơn anh, em rất thích!"



Robert chỉ cười nhẹ, ánh mắt nhìn cô vẫn là sự ấm áp nhẹ nhàng từ xưa tới nay chưa hề thay đổi.



Ngay lúc này, cửa phòng nghỉ bị người từ bên ngoài nôn nóng đẩy vào.



Người đến là hai mẹ con họ Đàm.



Nhìn thấy Robert đang ở trong phòng nghỉ, Đàm Tâm vui sướng bước lên nghênh

đón, rất tự nhiên khoác vào tay Robert, "Anh đến rồi sao?"



Robert chưa bao giờ dành cho Đàm Tâm sắc mặt tốt, tuy rằng mãi đến hôm nay ánh mắt vẫn chỉ hờ hững nhìn lướt qua Đàm Tâm, nhưng lại nhẹ giọng trả lời, "Ừ."



Sự chút ý của bà Đàm giờ phút này vốn không hề quan tâm đến những người hiện đang có mặt ở trong phòng, mà bà đang tìm kiếm nhìn

quanh bốn phía, sau đó sốt ruột hỏi Hạ Tử Du, "Dịch Khiêm đâu?"



Hạ Tử Du trả lời, "Anh ấy vừa đi khỏi được một lúc rồi ạ, mẹ chưa gặp anh ấy sao?"



Thần sắc bà Đàm có vẻ rất nghiêm trọng, "Vậy phải làm sao đây? Để mẹ đi tìm nó thử xem...."



Hạ Tử Du kịp lúc níu lại bà Đàm, "Mẹ à, đã xảy ra chuyện gì?"



Bà Đàm ngước mắt nhìn Hạ Tử Du, giống như đang có điều gì đó rất băn khoăn, nhưng sau đó lại không nói gì nữa.



Robert gỡ bàn tay Đàm Tâm đang khoác vào khuỷu tay mình ra, quan tâm hỏi, "Bác gái, có chuyện gì sao?"



Tuy trên mặt bà Đàm thể hiện sự lo lắng không yên, nhưng lại cố hết sức giữ tỉnh táo, “À.....Không có việc gì, chỉ là có một số vấn đề nhỏ trong

nghi thức lễ cưới muốn tìm Dịch Khiêm để bàn bạc lại một chút, nó không

có ở đây vậy để mẹ qua bên kia tìm thử xem có không."



Không hiểu sao, Hạ Tử Du nghe xong lời giải thích của bà Đàm lại mơ hồ cảm giác chuyện không phải đơn giản giống như vậy.



Trong lòng Robert cũng có cùng suy nghĩ như Hạ Tử Du, anh đang định lên tiếng hỏi thăm bà Đàm thì ngay lúc này Đàm Dịch Khiêm cũng đang đi vào phòng

nghỉ.



Bà Đàm vội bước lên gọi, "Dịch Khiêm...."



Hạ Tử Du mỉm cười, "Ông xã!"


Không ai ngờ, từng câu từng chữ của bà Đàm vào giờ phút này đều lọt vào trong tai Hạ Tử Du đang đứng không xa cách chỗ hai mẹ con....



Tay đang xách tà váy của Hạ Tử Du đột nhiên run bần bật, sắc mặt cũng trở nên tái mét.



Đàm Dịch Khiêm sẵng giọng nói, "Con không đồng ý mẹ đụng chạm tới cô ấy,

nếu mẹ bất mãn với cô ấy như vậy thì có lẽ sau này không cần thiết sống

chung với bọn con nữa."



Bà Đàm trả lời, "Mẹ có bất mãn với nó hay không cũng chẳng có tác dụng gì cả? Con là con trai mẹ, con muốn sống

cùng với nó, nếu mẹ cũng giống như trước kia chống đối tụi con đến với

nhau, hiện tại mẹ còn có thể đứng ở đây thoải mái nói chuyện với con

sao? Dịch Khiêm, nếu như con đã lựa chọn Tiểu Du, nó cũng đã sinh cháu

cho nhà họ Đàm chúng ta, mẹ sẽ không đối lập với nó nữa, cũng sẽ cố gắng xem nó là một đứa con dâu của mẹ, mẹ nói với con những thứ này chỉ là

hy vọng con hãy hiểu, những gì Dư Mẫn làm cũng đều một lòng là vì con,

mẹ biết xưa nay cô ấy luôn xem con như đứa con trai ruột thịt của mình,

cô ấy lúc nào cũng ao ước con được mạnh khỏe hạnh phúc, cho nên không có cách nào tha thứ cho Tiểu Du khi thiếu chút nữa nó đã hại con còn hai

bàn tay trắng.... Dịch Khiêm, con vĩnh viễn sẽ không hiểu được nỗi lòng

của một người làm mẹ, đó là không có lúc nào mà không suy nghĩ và lo

lắng cho con cái của mình....."



Đàm Dịch Khiêm chỉ im lặng không nói.



"Mẹ nghe kể lại bởi vì tinh thần lúc đó của chị Dư rất hoảng loạn, cho nên

khi đèn xanh chuyển sang đèn đỏ mà vẫn không để ý..... Con nghĩ lại

xem, con ép buộc cô ấy phải đến Canada, mà còn không cho phép cô ấy đặt

chân bước vào Los Angeles, việc này thực sự mất mát và đả kích cỡ nào

đối với một người đã yêu thương chăm sóc cho con bao nhiêu năm qua...."

Bà Đàm nói tới đây thì nghẹn ngào bật khóc nức nở.



Rốt cuộc....



Sau khi im lặng một hồi lâu, Đàm Dịch Khiêm cũng đã dịu giọng lại, lạnh nhạt nói, "Cứ làm theo lời mẹ nói đi!"



Bà Đàm vui sướng thốt lên, "Được, để mẹ bảo ba con ở lại đây trong coi buổi lễ, còn chúng ta hãy ngay bây giờ đi đến bệnh viện."



Đàm Dịch Khiêm gật nhẹ đầu.