Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 323 : Lời chúc phúc dành cho hôn lễ (2)

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


Hơn một giờ sau, đó là hơn một giờ chiều....



Cách thời gian bắt đầu tổ chức nghi thức hôn lễ còn khoảng hơn một tiếng

đồng hồ, nhưng vì sợ có điều sơ xuất, cô và Đàm Dịch Khiêm đều phải có

mặt tại nơi tổ chức hôn lễ sớm hơn.



Xe hoa đang chờ đợi ở bên

ngoài khu nhà cấp cao của họ Đàm, còn Đàm Dịch Khiêm thì đứng ở cạnh xe

hoa, mặc một bộ tây trang màu đen ngay ngắn nghiêm chỉnh, trên cổ áo cài một chiếc nơ trông như một quý ông, trước ngực phối hợp cài thêm hoa

chú rể rất có truyền thống của Trung Quốc, anh lười biếng tựa vào trên

chiếc Bentley phiên bản dài, trên môi anh là nụ cười thoải mái, nhưng

khi nhìn thấy Hạ Tử Du mặc áo cưới được nhóm người giúp việc vây quanh

đi ra từ vườn hoa nhà họ Đàm thì nụ cười trên môi Đàm Dịch Khiêm ngay

lập tức biến thành nụ cười dào dạt vui sướng.



Anh đi về phía Hạ Tử Du, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô đang đeo găng tay viền tơ màu trắng.



Hạ Tử Du mỉm cười ngọt ngào nhìn lại anh.



Đàm Dịch Khiêm đến gần bên tai Hạ Tử Du, thì thầm nói, "Bà xã, em thật xinh đẹp...." Xinh đẹp đến mức khiến cho anh chỉ muốn ngay lập tức nuốt

chửng cô vào trong bụng, rút rỉa cô đến cả gốc xương cũng không chừa,

anh còn muốn nhốt cô lại, không để cho bất luận kẻ nào ở trên đời này

cùng anh chia sẻ vẻ đẹp của cô.



Hạ Tử Du mang theo nét thẹn thùng của một cô dâu mới, nói nho nhỏ lại vào tai anh, "Anh cũng rất bảnh trai!"



Đàm Dịch Khiêm nhìn dáng vẻ thẹn thùng giờ phút này của Hạ Tử Du như một

đóa hoa e thẹn chờ đợi thời kỳ nở rộ, trong lòng không kiềm được trào

lên luồng nhiệt nóng, trong lòng cảm thấy như đang bị niềm dục vọng châm chích, giờ khắc này chỉ thấy may mắn vì cô là người phụ nữ của mình.



Nắm chặt tay Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm dẫn theo cô bước lên xe hoa.



"Mẹ...."



Cô con gái cưng của cô và anh đã ngồi sẵn ở chỗ ngồi phía sau xe và mặc một bộ trang phục hoa đồng* rất đáng yêu.



Hạ Tử Du xoay người lại nhìn, vừa vui sướng lẫn kinh ngạc thốt lên, "Ngôn Ngôn...."



Liễu Nhiên đứng thẳng người lên dựa vào thành ghế, hai chân chụm lại, xoay

xoay dáng người nhỏ bé đáng yêu hỏi, "Mẹ thấy con hôm nay có đẹp không

ạ?"



"Ừ, rất là xinh đẹp!"



Không ngờ hôm nay Liễu Nhiên mặc một bộ trang phục hoa đồng bồng bềnh chất liệu giống y hệt như của cô,

vừa tinh xảo vừa đáng yêu, nhìn vào có vẻ rất lanh lợi mà còn có chút cổ quái.



Liễu Nhiên vui vẻ nói, "Mẹ à, mẹ cũng đẹp lắm, mẹ con là xinh đẹp nhất!"



“Ừm.”



Đàm Dịch Khiêm nghiêm nghị dặn dò, "Liễu Nhiên, cột chắc dây an toàn vào đi."



Liễu Nhiên liền ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại, vâng lời cài chặt lại dây an toàn.
Cảm giác khi anh ôm cô hoàn toàn không còn giống như ngày trước, rất chặt, gần như khiến cô không thể nào thở nổi.



"Tử Du...."



Robert lại trầm giọng gọi tên cô.



"Robert, anh sao vậy?"



"Em có thể ôm lại anh một lần hay không....."



Hạ Tử Du giật mình sững sờ, "Dạ?"



Nhưng ngay sau đó, Robert đã từ từ buông cô ra, không một ai hiểu được giờ

phút này anh khốn khổ thế nào, đồng thời trong tim cũng trào lên sự

không đành lòng, nhưng vẫn cố ra sức mỉm cười với cô, "Đùa với em

thôi.... Cái ôm này là lời chúc phúc của anh dành cho em."



Lúc này Hạ Tử Du mới hoàn hồn lại, cười khẽ, "Nào có ai như anh vậy á...."



Robert nhếch môi cười nói, "Tay!"



"Hả?"



Robert trực tiếp tóm lấy bàn tay Hạ Tử Du, mở lòng bàn tay Hạ Tử Du ra, đặt một cái hộp nhỏ làm bằng bạc vào trong tay Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, "Đây là cái gì?"



Robert liền mở cái hộp nhỏ ra.



Đây là một hộp trang sức làm bằng bạc rất khác biệt, chế tác rất tinh xảo,

trang trí cũng cực kỳ sang trọng xinh đẹp, mà bên trong hộp đang nằm

ngay ngắn một cây ‘củ cải’ đáng yêu được điêu khắc bằng ngà voi.



Hạ Tử Du cầm cây ‘củ cải’ trong hộp lên nói, "Thật đáng yêu quá!"



Robert cười nói, "Đây là món quà cưới anh gửi tặng đến em và Dịch Khiêm....

Anh nhớ trước kia lúc chúng ta ở Male, lúc nào em cũng nói ở sau lưng

anh chính là hoa tâm đại củ cải, Trung văn khi đó của anh vẫn còn rất

tệ, sau đó đi tra tài liệu mới biết ý nghĩa sâu xa của cây ‘củ cải’ hoá

ra là như thế."



"Ôi, cái này cũng là chuyện cũ năm xưa rồi mà, ai bảo khi đó anh đúng là như thế còn gì....Có điều lãng tử quay đầu lại

còn quý giá hơn cả vàng, bây giờ anh chính là một cây ‘củ cải’ rất đáng

giá đấy."



Robert bị lời nói Hạ Tử Du chọc cười.



Hạ Tử Du yêu thích nhìn ngắm cây ‘củ cải’ trong tay mà không nỡ rời mắt.



Trên khuôn mặt điển trai của Robert vẫn duy trì nụ cười nhợt nhạt, giọng bùi ngùi nói, "Cây ‘củ cải’ này tặng cho em, sau này nếu như có lúc em thấy buồn chán hoặc có chuyện không vui thì hãy trò chuyện với nó, có lẽ nó

sẽ nghe được những lời em nói đấy.... Anh không muốn tặng những món đồ

khác cho em, vì dù sao đã có Dịch Khiêm ở bên cạnh em rồi, em sẽ không

còn thiếu bất cứ thứ gì nữa."