Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 326 : Đau lòng không sao nén nỗi

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


Chị Dư được các y bác sĩ trùm một tấm vải trắng đẩy ra ngoài....



Bà Đàm đưa tay lên bụm lấy miệng, hốc mắt cũng đỏ hoe.



Hạ Tử Du sững sờ đứng im một chỗ, một lúc lâu sau vẫn không thể phản ứng được.



Lúc các y tá đẩy chị Dư đi về hướng nhà xác, bà Đàm lao đến vén tấm vải

trắng lên, đến khi bà nhìn thấy thi thể của chị Dư thì đã không còn cách nào kiềm chế được nữa, tức tưởi bật khóc to lên.



Đàm Dịch Khiêm chầm chậm đi tới, trong đôi mắt đen ảm đạm, nhìn chăm chăm vào chị Dư đã ngủ say vĩnh viễn.



Hạ Tử Du cắn chặt môi, đau thương không thể tả xiết, trong cổ cô nghẹn

đắng chưa xót, nước mắt lúc này cũng đong đầy lên hốc mắt.



Vẻ mặt Cảnh Nghiêu bi thương dìu đỡ bà Đàm, an ủi nói, "Bà chủ, xin hãy nén đau lòng...."



Bà Đàm đau đớn không ngừng lắc đầu, "Dư Mẫn.... Tôi thật có lỗi với

cô....Cô đã giúp cho nhà họ Đàm chúng tôi nhiều như thế, thế mà tôi lại

không thể cứu được cô...."



Hạ Tử Du càng cắn môi thật chặt, đôi mắt mờ mịt vô tình bắt gặp được biểu cảm giờ phút này của Đàm Dịch Khiêm.



Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy sự nặng nề và bi thương hiện hữu trên

gương mặt anh, anh không hề có chút gì là kiềm chế, bởi vì ngấm ngầm

chịu đựng mà đôi lông mày xoắn xuýt lại, dường như lúc này đây anh đang

tự trách vì không thể làm được gì.



....



Cuối cùng chị Dư cũng được đậy lại đưa vào nhà xác, là Cảnh Nghiêu chịu trách nhiệm làm thủ tục tang lễ với bệnh viện.



Bà Đàm ngồi trên ghế nghỉ ngơi, cả người run lên nức nở.



Hạ Tử Du vịn nhẹ vào bà Đàm, giây phút này cô cũng không biết phải an ủi bà như thế nào.



Đàm Dịch Khiêm cũng ngồi xuống ghế, hai tay anh đan vào nhau đỡ lấy trán, nhìn trông có vẻ vô cùng mệt mỏi.



Ông Đàm lại gọi điện đến thêm một lần nữa.



Bà Đàm ấn nút trả lời, giọng nói run rẩy, "Ừ.... Ông Khâm à, Dư Mẫn cô ấy đã đi rồi...."



Cũng chỉ nói được duy nhất một câu, bà Đàm nghẹn đã vì nghẹn ngào mà không thể nói tiếp được nữa.



Lúc này, Cảnh Nghiêu đã làm xong thủ tục với bên bệnh viện đi đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, kính cẩn nói, "Tổng giám đốc, thủ tục đã được giải

quyết xong rồi, trong một hoặc hai ngày này di thể của chị Dư sẽ được
"Aizz, người nhà họ Đàm ai cũng đều là bất đắc dĩ cả...."



Hạ Tử Du lên tiếng, "Mẹ, mẹ cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, con đỡ mẹ về phòng nghỉ nha!"



Bà Hạ cầm tay Hạ Tử Du, "Mẹ không mệt, chỉ là nhìn thấy hôn lễ của con và

Dịch Khiêm lại xảy ra sóng gió như thế, trong lòng có chút không thoải

mái thôi...."



Hạ Tử Du thoáng cười nhẹ, "Mẹ, đám phóng viên không hiểu đã đành, chẳng lẽ mẹ cũng không hiểu sao ạ?"



Bà Hạ vỗ vỗ vào tay Hạ Tử Du, "Mẹ có thể hiểu được, chẳng qua là cảm thấy

cứ thế mà kéo dài hôn lễ như thế, bắt con phải chịu thiệt thòi rồi....

Nhà họ Đàm dĩ nhiên là chẳng có tổn thất gì về danh dự cả, chỉ cần nói

câu kéo dài hôn lễ là xong, nhưng mà cái đám phóng viên đó lại rất có

thể suy đoán lung tung, có lẽ còn có thể suy ra nguyên nhân là vì con

nữa."



"Mẹ lo nghĩ nhiều rồi.... Thật ra thì, cho dù Dịch Khiêm

không đề cập đến chuyện kéo dài hôn lễ thì tự con cũng sẽ đề nghị như

thế.....Tâm trạng của mẹ chồng con không tốt, tâm trạng của Dịch Khiêm

cũng bị ảnh hưởng, tâm tình như thế thì sao có thể cử hành hôn lễ được,

huống chi...." Hạ Tử Du dừng lại không nói nữa.



Chuyện chị Dư phải ra đi ít nhiều cũng là do cô, cho dù hôn lễ có thể tiếp tục, cô cũng không thể cảm thấy yên tâm thoải mái.



Bà Hạ hỏi, "Huống chi cái gì?"



Vì không muốn để cho bà Hạ lo lắng, Hạ Tử Du không nói tiếp nữa, mà lắc

lắc đầu, "Không có gì.... Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con, mẹ biết Dịch Khiêm đôi với con như thế nào mà."



Bà Hạ gật đầu, "Đúng thế, con cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, có gì thì cứ nói với mẹ."



Hạ Tử Du cười nhẹ, "Con biết rồi!"



Bà Hạ đột nhiên hỏi, "Đúng rồi, suốt đêm nay sao không thấy Dịch Khiêm?"



Hạ Tử Du chậm rãi trả lời, "Hẳn là đang ở trong phòng làm việc."



"Vậy con mau đến bên nó đi, mẹ sẽ giúp con trông coi Ngôn Ngôn."



"Cám ơn mẹ!"



"Ừ."