Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 327 : Đau lòng không sao nén nỗi (2)

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


Sau khi bà Hạ đi khỏi, Hạ Tử Du đi tới phòng làm việc.



Cô vốn định gõ cửa nhưng lại nhìn thấy đèn trong phòng làm việc vẫn đang sáng.



Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa vào.



Khẽ đẩy cánh cửa ra, lọt vào tầm mắt cô không phải là bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm mà là cả một căn phòng sách lộn xộn.



Nhìn thấy những quyển sách những tập văn kiện rơi đầy trên đất kia, Hạ Tử Du cũng đã đoán được vừa xảy ra chuyện gì....



Hạ Tử Du đi tới, ngồi xuống định giúp anh dọn lại phòng làm việc.



Cô mới vừa mới ngồi xuống, ánh mắt đã bị một quyển nhật ký thu hút mà tấm

ảnh đã rơi ra ngoài hơn phân nửa lại càng khiến cô chú ý hơn.



Cô nhặt quyển nhật ký lên, sững sờ nhìn người trong bức ảnh.



Đó là một bức ảnh đã rất lâu rồi, chất liệu của tấm ảnh đã hơi ố vàng, nhưng mà người trong tấm ảnh đó vẫn còn thấy rất rõ....



Đó là một người phụ nữ trẻ rất có khí chất, cô ta ôm một bé trai ngồi trên đùi, ánh mắt dịu dàng yêu thương nhìn đứa bé trai ấy trai ấy.



Hạ Tử Du liếc mắt một cái cũng đã nhận ra hai người trong tấm ảnh là

ai.... Đó chị Dư lúc còn trẻ và Dịch Khiêm hồi còn bé, mới nhìn, bọn họ

giống như là chị em, lại càng giống hai mẹ con, nhìn vào thật ấm áp và

hài hòa.



Tim Hạ Tử Du chợt thắt chặt, nỗi đau đớn không tên tuôn trào lên.



Cô muốn kẹp tấm ảnh này lại vào quyển nhật ký, nhưng không ngờ lại mở ra quyển nhật ký đã ố vàng này … …..



Một tờ giấy trong quyển nhật ký được viết lên một hàng chữ tiếng Trung rất trẻ con và ngây thơ ——



Mình ghét ba mẹ, mình muốn dì Dư ngày nào cũng ở bên mình....



Một câu nói rất ngắn gọn, nhưng dường như lại đang biểu lộ toàn bộ những gì trong lòng của đứa trẻ lúc đó.



Lúc này đây cô biết rất rõ quyển nhật ký trong tay cô là thuộc về ai, cô

không xem tiếp nữa, mà cẩn thận từng chút một đem tấm ảnh kẹp vào trong

quyển nhật ký, sau đó dọn dẹp lại căn phòng làm việc lộn xộn cho anh.



....



Hơn mười phút sau, Hạ Tử Du trở về phòng mình.



Cửa phòng cũng chỉ khép hờ, cô gõ cửa một cái rồi nhẹ nhàng đẩy vào.



Bên trong phòng không có bật đèn, nhưng cô có thể cảm nhận được anh đang ở trong phòng....



Sau đó cô mở đèn lên, nhìn thấy anh đang ngồi trên sofa trong phòng.



"Dịch Khiêm...."



Đầu tiên Hạ Tử Du lên tiếng gọi anh, rồi sau đó đi tới chỗ anh ngồi.
Robert sâu sắc nhìn Hạ Tử Du, "Giữa anh và em không cần nói những lời này....

Đúng rồi, lúc anh đến có nghe nói là Dịch Khiêm và bác trai, bác gái đều đã ra ngoài tự mình chọn mộ phần cho chị Dư, có lẽ chị Dư ra đi đối với người nhà họ Đàm mà nói là một chuyện rất quan trọng, tại sao em lại

không đi cùng?"



Hạ Tử Du rũ xuống rèm mắt, "Bởi vì em đang ngủ...."



"Em đang mang thai, cả ngày hôm qua cũng đã rất mệt mỏi, đúng là cần phải nghỉ ngơi nhiều chút."



"Robert, em...."



"Hử?"



Hạ Tử Du chần chờ một lúc, mới chậm rãi nói ra, "Sở dĩ chị Dư gặp chuyện không may là do em...."



Robert giật mình sửng sốt, "Tại sao em lại nói vậy?"



Hạ Tử Du nghẹn ngào nói, "Đàm Dịch Khiêm là vì em mới ra lệnh cấm không

cho chị Dư bước chân vào Los Angeles nữa, chị Dư bởi vì không chịu nổi

đả kích đó nên trong khi tinh thần hoảng loạn mới để xảy ra tai nạn xe

cộ."



"Em đúng là đồ ngốc....." Robert thương tiếc nói, "Chị Dư

gặp chuyện không may là việc ngoài ý muốn, không có ai muốn điều đó

cả.... Huống chi, con người chị Dư này rất luôn cố chấp, chị ta đối với

em cũng không hề có chút hảo cảm nào, Dịch Khiêm căn bản không làm sai

gì cả, em lại càng không cần phải tự trách!"



Hạ Tử Du cố gắng giải thích, "Thật ra thì trước kia chị Dư không phải là người như thế, chị ấy đối với em rất tốt...."



Robert kiên nhẫn an ủi, "Em đừng có nghĩ nhiều quá, tất cả đều là chị Dư ngoan cố vẫn ôm khư khư sự hiểu lầm về em.... Bác gái và cả Đàm Tâm đều có

thể buông bỏ thành kiến với em, tại sao chị ấy lại không thể? Còn nữa,

chị ta luôn hiểu lầm em từ đầu đến cuối vẫn chỉ là vì chuyện em đã làm

trên tòa án, mà so với bất kỳ ai khác anh hiểu rất rõ ràng trong hai năm ở Male ấy em đã sống trong cảnh đau khổ và hối tiếc đến thế nào.... Cho dù say này em bị Kim Trạch Húc lợi dụng đi nữa thì đó cũng là chuyện có nguyên nhân, dù sao trong cuộc sống của em Kim Trạch Húc cũng đã từng

là một người quan trọng nhất với em, hắn ta muốn lợi dụng em để đối phó

với Dịch Khiêm chính em cũng không hề biết mà...."



Hạ Tử Du cắn môi, xúc động nói, "Tại sao mỗi lần anh nói chuyện với em đều là những lời dễ nghe như thế?"



Robert cười nhạt nói, "Bởi vì anh đứng trên lập trường khách quan để quan sát

tất cả mọi chuyện.... Tử Du, tin anh đi, việc chị Dư ra đi chỉ là điều

ngoài ý muốn thôi!"



Hạ Tử Du gật nhẹ đầu.



"Ngoan, đừng

nghĩ nhiều nữa..... Dịch Khiêm sẽ xử lý tốt những chuyện này, em bây

giờ đang có thai, càng không nên để tâm trạng kích động thất thường, nếu không sẽ khiến Dịch Khiêm lo lắng đấy."



"Em biết rồi...."



Nghe thấy cô đáp lại, lúc này Robert mới thở phào nhẹ nhõm, "Tốt!"