Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 328 : Vợ à, anh rất yêu em....

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


Hạ Tử Du ở nhà chờ đợi cả ngày, cho đến khi chạng vạng tối mới thấy hai vợ chồng ông bà Đàm trở về nhưng Đàm Dịch Khiêm thì không hề thấy bóng

dáng.



Bởi vì sắc mặt vợ chồng ông bà Đàm có vẻ rất nặng nề u ám,

vì thế Hạ Tử Du cũng không dám đến hỏi họ Đàm Dịch Khiêm hiện đang ở

đâu, chỉ đành lẳng lặng đi theo họ cùng vào dùng cơm.



Sau khi

dùng cơm tối xong, vợ chồng họ Đàm liền cùng nhau về phòng mình, còn vẻ

trầm lặng xen lẫn mất mát của Hạ Tử Du đều bị bà Hạ đang ngồi cùng bàn

dùng cơm nhìn thấy.



Buổi tối, khi Hạ Tử Du đến phòng trẻ xem Liễn Nhiên xong quay trở ra, thì thấy bà Hạ đang đứng đợi cô ở trên hành lang.



Hạ Tử Du lập tức giũ bỏ tâm tình phiền muộn, nhìn mẹ mình mỉm cười, "Mẹ à, mẹ đến tìm con sao?"



Bà Hạ hiền lành nói, "Mẹ muốn tâm sự với con một chút."



Hạ Tử Du bước lên dìu đỡ bà, "Dạ, đến phòng con đi ạ."



Hai mẹ con đi vào phòng, đến bên mép mép giường ngồi xuống.



Bà Hạ lên tiếng thở dài trước, sau đó nhẹ nhàng từ tốn nói, "Tối nay Dịch Khiêm không về à con."



Hạ Tử Du chỉ nhẹ gật đầu.



Bà Hạ hỏi, "Sao con không gọi điện cho nó thử xem?"



"Không ạ, lúc này có lẽ anh ấy chỉ muốn được một mình yên tĩnh."



"Dù có muốn được một mình yên tĩnh đi nữa, cũng không thể ngay cả một tiếng nhắn nhủ với con cũng không có chứ?"



"Anh ấy không phải là người như thế, có thể anh ấy đang suy nghĩ về chuyện của chị Dư."



"Sáng nay mẹ có gặp Robert..... Cậu ta nói với mẹ, tâm trạng con hiện nay

không được tốt, cậu ấy rất lo lắng cho con, hy vọng mẹ để ý đến con

nhiều hơn.... Tử Du, con hãy nói thật cho mẹ biết, về chuyện chị Dư qua

đời, có phải việc đó đã trở thành gánh nặng trong lòng con hay không?"



Hạ Tử Du thành thật nói, "Gánh nặng trong lòng con vẫn không bằng anh ấy."



Bà Hạ chân thành nói, "Tử Du, nghe lời mẹ, đừng vướng mắc về cái chết của

chị Dư nữa.....Tâm tư giờ phút này của Dịch Khiêm mẹ có thể hiểu được,

con để cho nó một mình yên tĩnh suy nghĩ là đúng. Nhưng mà, con tuyệt

đối không được bởi vì chị Dư qua đời mà thấy tự trách hay áy náy, như

vậy rất bất lợi đối với tình cảm của con và Dịch Khiêm."



"Con hiểu rồi." Sau khi cùng anh trải qua bao nhiêu song gió, cô không còn là một người xử sự theo cảm tính nữa.



"Vậy mới ngoan, đợi lát nữa gọi điện thoại cho Dịch Khiêm, đôi bên hãy cùng

nhau mở rộng lòng mình nói rõ cảm nghĩ của nhau về chuyện chị Dư, đừng

để vướng mắc đó ở trong lòng, biết không?"
Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du, nhóm ông bà lão đều rất vui vẻ, vội

bảo người giúp việc lập tức dọn lên bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong cho họ.



Trên mặt ông bà Đàm dường như đã không còn vẻ nặng nề như hôm qua khi tổ

chức hậu sự cho chị Dư, tâm tình của họ hình như đã chuyển biến tốt hơn, thỉnh thoảng còn trò chuyện hỏi thăm bà Hạ.



"Ba, mẹ...."



Liễu Nhiên trông thấy ba mẹ mình, cô bé rất vui vẻ.



Hạ Tử Du mỉm cười nhìn con gái nói, "Đợi chút nữa ba đưa con đến trường nha!"



Liễu Nhiên mở to hai mắt, chớp chớp mong đợi nói, "Có thật không ạ?"



"Ừ."



Liễu Nhiên khôn khéo hỏi, "Vậy ba không đến công ty sao ạ?"



Hạ Tử Du trả lời, "Hôm nay ba con ở nhà với mẹ không có đến công ty."



"Yeah...."



Bà Hạ cười nói, "Xem con vui đến vậy kìa, mau đến đây, ăn cho hết chỗ này đi."



Bà Đàm nhìn cháu gái nói, "Bà thông gia ở lại đây thêm một thời gian nữa

thôi, tôi thấy cháu gái của tôi không chừng ngay cả người bà nội này

cũng không cần nữa rồi...."



Ông Đàm vui vẻ nói, "Không sao, con bé thích gần gũi với ai cũng đều như nhau cả thôi."



Lúc này Đàm Dịch Khiêm không nóng không lạnh quay sang nhìn Liễu Nhiên, cất giọng uy nghiêm nói, "Lớn chừng này rồi, sao còn muốn người lớn đút cho con ăn cơm?"



Bà Hạ nói, "Không sao, con bé còn nhỏ mà...."



Đàm Dịch Khiêm nhìn chằm chằm con gái, "Không được, phải tự mình ăn!"



Hạ Tử Du kéo kéo áo Đàm Dịch Khiêm, "Kìa, sao anh lại hung dữ với con gái như thế chứ?"



Dáng vẻ khi Đàm Dịch Khiêm giận lên, quả thực là có phần hơi đáng sợ, Liễu

Nhiên lập tức ngoan ngoãn nhận lấy chén cơm từ tay bà Hạ.



Trông

thấy cử chỉ Liễu Nhiên lặng lẽ tự mình múc cơm ăn thật đáng thương biết

bao, nhóm người lớn đang có mặt nhịn không được cũng phải bật cười ra

tiếng.



Hạ Tử Du giận dữ trợn mắt liếc nhìn Đàm Dịch Khiêm, sau đó liền bước sang ngồi cùng một chỗ với Lễu Nhiên.



Mấy ông bà lão nhìn thấy hình ảnh này nụ cười càng nở rộng hơn trên mặt....



Nói tóm lại, bầu không khí của buổi ăn sáng hôm nay thật là ấm áp và yên bình.