Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 330 : Chọn tên cho em bé
Ngày đăng: 18:17 19/04/20
Ngày cử hành tang lễ cho chị Dư là một ngày đặc biệt âm u, bầu trời hôm ấy
như sắp đổ xuống trận mưa to, còn kèm theo những cơn gió lạnh lẽo.....
Bởi vì người thân thiết nhất trên thế giới này với chị Dư chỉ có người của
nhà họ Đàm, cho nên, ngoại trừ người điều khiển chương trình chủ trì
tang lễ cùng những người cộng sự trước đây từng làm việc chung với chị
và Cảnh Nghiêu ra, lúc này đứng trước mộ chị Dư cũng chỉ có người nhà họ Đàm.
Tất cả đều mặc lễ phục màu đen tuyền nặng nề u ám….
Lúc bà Đàm nhìn thấy vẻ mặt trong tấm hình trên bia mộ của chị Dư vẫn ẩn
chứa đầy sự đau đớn không nguôi, thì bà đã nghẹn ngào bật khóc mấy lần
không thể khống chế được tâm tình....
Đàm Dịch Khiêm đeo kính
đen, vẫn nhìn chăm chăm vào bia mộ, không ai có thế nhìn thấy cảm xúc
trong đôi mắt dưới cặp kính đen ấy.
Hạ Tử Du đứng bên cạnh Đàm
Dịch Khiêm, ánh mắt cũng nhìn chăm chăm vào nụ cười sáng lạn của chị Dư
trên bia mộ, trong lòng tràn ngập cảm giác tự trách và đau lòng vì cái
chết của chị Dư.
Cô hiểu rõ hơn ai hết, trong chuyện chị Dư lần
này, mặc kệ nhìn vào từ khía cạnh đi nữa thì cô vẫn mãi là hung thủ gián tiếp gây nên cái chết cho chị Dư....
....
Lúc sắc trời
tối sầm vì mây đen đã bao phủ cả bầu trời, bà Đàm quan tâm nói, "Dịch
Khiêm, trời sắp mưa rồi, con đưa Tiểu Du về trước đi, mẹ muốn ở đây với
Dư Mẫn thêm một lát nữa."
Hạ Tử Du lập tức đáp lại, "Mẹ à, không sao đâu ạ, con sẽ ở lại đến khi tang lễ kết thúc."
Đàm Dịch Khiêm ôm eo Hạ Tử Du nói, "Không được, để anh đưa em về....."
Ông Đàm cũng căn dặn, "Phải đó, Tiểu Du, mau về nhà đi.... Khéo một lát nữa trời mưa lại bị nhiễm lạnh đấy."
Hạ Tử Du len lén liếc nhìn sang người đàn ông điển trai bên cạnh mình, nhỏ giọng gọi, "Ông xã...."
Giọng điệu của Đàm Dịch Khiêm không cho phép cô cãi lại, "Nghe lời đi."
Hạ Tử Du giống mọi khi làm nũng kéo kéo áo anh, khẩn cầu nói, "Em muốn ở
lại cho đến khi kết thúc....Cùng lắm thì em hứa với anh, nếu như trời
mưa xuống, em sẽ theo anh về ngay được chứ."
Nhìn ánh mắt kiên định của Hạ Tử Du, cuối cùng Đàm Dịch Khiêm cũng thỏa hiệp, "Hết cách với em."
"Cậu chủ, bà chủ tìm cậu, bà bảo cậu lên phòng bà ngay ạ."
Cũng
không thèm để lời nói của người giúp việc vào trong tai, Đàm Dịch Khiêm
giờ phút này chỉ tập trung vào việc hôn đắm đuối người phụ nữ của mình
.....
Hạ Tử Du đẩy nhẹ Đàm Dịch Khiêm ra, khó xử nói, "Nè, mẹ đang tìm anh đấy, anh mau đi đi...."
Đàm Dịch Khiêm không hề kiên nhẫn nói, "Mẹ không có chuyện gì đâu." Nói xong lại lần nữa cúi xuống hôn lên môi cô.
Hạ Tử Du quay mặt sang hướng khác, "Đừng vậy mà....Mẹ rất ít khi tìm anh,
lúc này nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói với anh."
Đến
khi bị Hạ Tử Du từ chối thêm lần nữa, Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc cũng chịu
buông Hạ Tử Du ra nhưng trên mặt vẫn còn kiềm nén sự chưa được thỏa mãn
dục vọng....
Hạ Tử Du thấy vẻ mặt bất mãn đó của Đàm Dịch Khiêm, rất biết điều vội vàng nói, "Em ở trong phòng đợi anh nhé...."
Bấy giờ Dịch Khiêm mới lạnh lùng xoay người đi ra khỏi phòng.
Hai vợ chồng ông bà Đàm đã sớm ở trong phòng làm việc đợi anh.
Ông Đàm thấy vợ đi qua đi lại trong phòng, không nhịn được nói, "Bà đừng có vòng vòng trước mặt tôi nữa được không, tôi vốn chẳng phiền gì cũng bị
bà làm cho thấy phiền rồi."
Bước chân bà Đàm dừng lại, mặt lạnh
nhìn ông Đàm, "Ông dĩ nhiên không bận lòng rồi, dù sao cái chết của Dư
Mẫn ở trong lòng ông vốn cũng chẳng có gì quan trọng cả.
Mặt ông
Đàm tái xanh nói, “Bà nha, có thể nói chuyện có lý lẽ một tí được hay
không? Dư Mẫn chết đi, đó là việc không ai mong muốn cả, huống chi cách
tự kết liễu đó là do cô ta lựa chọn, chúng ta còn có thể làm gì được
đây?"
Bà Đàm nổi giận nói, "Tôi không thèm nói với ông nữa, bởi
vì ông yêu cây nên yêu luôn cả cành, lúc nào ông cũng đứng ở góc độ Tiểu Du mà nhìn nhận vấn đề thôi."
"Ôi trời ơi...."
Ông Đàm đang muốn lên tiếng nói lại bà thì bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm lại đúng lúc đi vào phòng sách.
Vợ chồng họ Đàm lập tức ngừng lại cuộc tranh luận.