Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 331 : Chọn tên cho em bé (2)

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


Đàm Dịch Khiêm đi đến trước mặt mẹ mình, hỏi thẳng, "Người giúp việc nói mẹ tìm con, có chuyện gì?"



Bà Đàm nhìn gương mặt lạnh lùng thản nhiên hiện tại của Đàm Dịch Khiêm,

sau khi do dự mấy giây mới mở miệng, "Dịch Khiêm, đối với cái chết của

Dư Mẫn mẹ vẫn luôn rất nghi ngờ, bởi vì cô ấy ngoài chút lỗi lầm người

già thường hồ đồ phạm phải, có nhiều lúc cố chấp vượt qua bổn phận,

nhưng nếu nói cô ấy tinh thần hoảng loạn để bị xe đụng, mẹ luôn cảm thấy điều bất trắc đó có vẻ không thật, huống chi cái ngày mà cô ấy gặp

chuyện không may lại đúng vào cái hôm mà con và Tử Du kết hôn.....Cho

nên, hai ngày nay mẹ đã sai người đi hỏi người tài xế đã đụng Dư Mẫn bị

thương, cậu ta kể lại rằng đúng là ngày hôm ấy tinh thần Dư Mẫn rất

hoảng hốt, nhưng mà hôm đó là sau khi Dư Mẫn nhìn thấy xe cậu ta lao tới mới bước ra ngay lúc đèn đỏ.... Rất rõ ràng là khi đó Dư Mẫn có khuynh hướng tự sát, mẹ không tài nào tưởng tượng được tại sao Dư Mẫn lại

quyết định như thế, từ xưa tới nay cô ấy luôn là một người phụ nữ lý trí và kiên cường....Vì vậy mẹ đã sai người đi điều lại tất cả mọi việc làm của Dư Mẫn trước đó, ngay hôm nay mẹ đã nhận được kết quả điều tra,

trước ngày con và Tiểu Du kết hôn Dư Mẫn đã gọi điện cho Tiểu Du.....Mẹ rất nghi ngờ, rốt cuộc là Dư Mẫn đã nói gì với Tử Du, còn nữa, Dư Mẫn

lựa chọn đúng ngày con và Tử Du kết hôn để tự sát, có phải là vì Tử Du

đã nói gì với cô ấy hay không?"



Ông Đàm không vui nói, "Tô Di à, bà nói tới nói lui cuối cùng vẫn đem hết mọi tội danh đổ lên người Tiểu Du!"



Bà Đàm tức giận nói với chồng, "Nếu như tôi muốn đổ hết tội cho Tử Du, thì bây giờ tôi đã tìm nó để hỏi cho rõ ràng rồi, chứ không cần đứng đây

hỏi chuyện với Dịch Khiêm đâu.... Chẳng qua tôi nghĩ mãi cũng không thể hiểu lúc đó Dư Mẫn đã suy nghĩ gì, cho nên mới muốn biết rõ ràng cả câu chuyện mà thôi."



Đàm Dịch Khiêm hiện đang đứng trước cửa sổ sát

đất, trước sự nghi ngờ của mẹ mình, anh lấy điện thoại di động ra, ấn

lên một phím nào đó, ngay lập tức trong điện thoại di động vang lên một

đoạn ghi âm hoàn chỉnh đầy đủ chi tiết mà giọng nói trong băng ghi âm đó chính là của chị Dư ——



‘Hạ Tử Du, cô thật là giỏi, cô đã thành

công trong việc phá vỡ tình cảm chủ tớ nhiều năm của tôi và giám đốc rồi đấy.... Nhưng cho dù tôi không ngăn cản được quyết định của Dịch Khiêm

thì tôi cũng nhất quyết không bao giờ để cho người phụ nữ như cô ở bên

cạnh Dịch Khiêm đâu!! Bây giờ tôi chỉ cho cô một con đường để đi, đó

chính là phải hủy bỏ lễ cưới vào ngày mai rồi chủ động rời khỏi Đàm Dịch Khiêm. Chắc chắn cô đang nghĩ tôi dựa vào cái gì mà bảo cô làm như vậy

đúng không, haizz....Để tôi nhắc cô một câu, cô không có sự lựa chọn nào khác đâu, bởi vì nếu cô lựa chọn vẫn cử hành hôn lễ với Dịch Khiêm, tôi đảm bảo cho dù phải liều cả cái mạng già này, tôi cũng không để cho cô

được như mong muốn mà gả cho Dịch Khiêm đâu, tôi còn có thể khiến cho cô gặp phải tình cảnh bị cả nhà họ Đàm khinh ghét, nhất là quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu mà cô đã không dễ gì mới có được như hiện nay!!’



Sau khi hai vợ chồng ông bà Đàm nghe xong đoạn băng ghi âm này cũng ngỡ ngàng chết đứng.



Ông Đàm không dám tin hỏi, "Đó là Dư Mẫn đang uy hiếp Tử Du qua điện thoại ư?"



Bà Đàm kinh hãi sứng sờ.



Đàm Dịch Khiêm xoay người lại lạnh lùng liếc nhìn mẹ mình hỏi, "Bây giờ thì mẹ đã tìm được đáp án chưa?"



Bà Đàm chợt ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Tại sao chị Dư có thể làm ra

chuyện uy hiếp Tử Du thế này chứ? Cho dù cô ấy có mâu thuẫn với Tử Du đi nữa cô ấy cũng sẽ không dùng chính mạng sống của mình ra để đánh

cược....."



Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt thốt ra, "Tính khí chị ta

rất cố chấp, huống chi, chị ta còn bị Đan Nhất Thuần tẩy não, mãi mãi sẽ không thể bỏ xuống được thành kiến đã dành cho Tử Du."



Bà Đàm khiếp sợ hỏi, "Con nói là Dư Mẫn bị Đan Nhất Thuần xúi giục à?"
ra đấy, ngụ ý của hai cái tên này là mong muốn hai đứa nhỏ sau này lớn

lên đều có tương lai vô cùng triển vọng."



Đàm Dịch Khiêm dứt khoát nói, "Khỏi cần!"



"Hả?" Hạ Tử Du nghe thế liền giật mình, "Nhưng mà ba đã rất mất thời gian để nghĩ ra đấy!"



Chỉ trong một giây Đàm Dịch Khiêm phun ra hai cái tên, "Đàm Thần Hiên, Đàm Thần Mặc!"



"Cái gì?"



"Tên của hai đứa bé."



"Hả? Anh nghĩ ra từ lúc nào?"



"Mới tức thì."



"Anh cứ tùy tiện đặt tên cho con thế à?"



"Tên mà thôi, chẳng lẽ còn phải hao tâm tốn sức để suy nghĩ?"



"Nhưng mà.....Thực ra thì, tên anh chọn nghe cũng thật phong nhã đấy." Nói

thật, tên của ba chồng đặt cho hai đứa bé cô cũng cảm thấy có cái gì đó

hơi..... Không phải là không hay, nhưng mà nó cứ quê quê sao ấy.



"Vậy lúc anh đặt tên cho Ngôn Ngôn cũng tùy tiện đặt thế này à?"



Trong vấn đề này Đàm Dịch Khiêm đột nhiên tránh né im lặng không trả lời.



Hạ Tử Du kéo cà vạt Đàm Dịch Khiêm lại, cười hì hì nói, "Đàm Ngôn Tư....

.Lần đầu tiên khi nghe thấy cái tên anh đặt cho con gái em đã thấy rất

thích, không chỉ là dễ nghe, em còn cảm thấy bên trong cái tên này có

ngụ ý gì đó...."



Trong giọng nói của Đàm Dịch Khiêm đã bắt đầu mất kiên nhẫn, "Có thể mang ngụ ý gì chứ."



"Lúc đó chúng ta đang chia tay, em đã nghĩ trong tên Ngôn Ngôn có một chữ

“Tư” (tư trong tương tư), đó không phải có nghĩa là khi đó cũng có người nào đó thực ra thì vẫn luôn nhớ tới em à?"



"Bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, còn có người cổ lỗ sĩ như thế ư?"



"Có, anh đấy...."



"Nói bậy!"



"Em khẳng định lúc anh đặt tên cho con gái đúng là anh đang có suy nghĩ này, anh....."



Hạ Tử Du còn chưa dứt lời, câu tiếp theo đã bị nụ hôn của anh bạn nào đó nuốt hết vào trong bụng.