Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 332 : Một màn khôi hài trước khi sinh con

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


Hơn bốn tháng sau.



Bụng Hạ Tử Du đã đội lên như một quả bóng lớn, mỗi ngày chỉ có thể ngồi chơi tại ghế sofa hay nằm ở trên giường, đến cả ra vườn hoa đi dạo mát cũng

sẽ mệt đến thở hồng hộc.



Bởi vì còn không tới mười ngày nữa là

đến ngày dự sinh, khoảng thời gian này để tránh cho việc mang thai của

Hạ Tử Du có điều gì sơ xuất, vì thế trên dưới nhà họ Đàm hầu như đều

thay nhau túc trực 24 giờ ở bên cạnh chăm sóc Hạ Tử Du, hầu hạ phục vụ

Hạ Tử Du không khác gì như một lão Phật gia.



Tất nhiên, bản thân

là cha đứa nhỏ, Đàm Dịch Khiêm gần như dẹp hết sang một bên tất cả công

việc sự nghiệp mà mình đã từng coi trọng nhất, chỉ chuyên tâm đi theo ở

bên cạnh người phụ nữ của mình.



Thế mà, nghiêm chỉnh theo sát đợi đến mười ngày sau đó rốt cuộc cũng đến ngày dự sinh của Hạ Tử Du, nhưng bụng Hạ Tử Du lại không hề có mảy may động tĩnh nào. Tuy tình huống

ngày dự sinh kéo dài hơn dự tính đối với rất nhiều thai phụ mà nói thì

đó cũng là chuyện bình thường, nhưng đối với trên dưới người nhà họ Đàm

đang trông chờ mong đợi ao ước ngày bọn trẻ ra đời thì lúc này đã quýnh

quáng đến giống như bắt kiến bỏ vào chảo nóng vậy.



Khi ngày dự

sinh bị trễ kéo dài đến ngày thứ ba, trên dưới người nhà họ Đàm đều rất

lo lắng buộc lòng phải cùng nhau đưa Hạ Tử Du đến bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ lại lần nữa.



Báo cáo kiểm tra của bác sĩ cho biết là

mọi thứ đều vẫn bình thường, nếu như không muốn lựa chọn phương pháp

sinh mổ, vậy thì hãy kiên nhẫn chờ đợi, cùng lắm là chừng vài ngày nữa

thôi.



Bà Đàm vịn nhẹ người ông Đàm đang ngồi trên xe lăn hỏi nhỏ, "Rốt cuộc Tiểu Du có muốn sinh mổ hay không vậy? Tôi sốt ruột sắp chết

rồi đây...."



Ông Đàm bình tĩnh nói, "Bác sĩ đã nói là mọi thứ vẫn bình thường, chúng ta cứ kiên nhẫn đợi xem thế nào."



Hạ Tử Du được Đàm Dịch Khiêm dìu đi, cô không hề có bất kỳ ý kiến gì đối

với chuyện này, ngược lại thần sắc dường như đang có điều suy nghĩ.



Đàm Dịch Khiêm cẩn thận từng li từng tí phục vụ bà xã đại nhân của mình, đi mỗi một bậc thang anh cũng dùng sự ân cần lo lắng để nhắc nhở cô, cũng

không tỏ thái độ gì về chuyện có muốn quyết định làm phẫu thuật sinh mổ

hay không.



Đáy lòng bà Đàm không ngăn được sự lo lắng, vội đề

nghị, "Tiểu Du à, mẹ thấy hay là sắp tới con nên ở lại bệnh viện đi,

biết đâu chừng nếu như muốn sinh vào ban đêm thì dù sao ở bệnh viện cũng có thể yên tâm hơn."



Ông Đàm đồng ý, "Như vậy cũng tốt."



Hạ Tử Du dường như không nghe thấy lời bà Đàm nói, thần trí cô lúc này như đang đi vào cõi thần tiên.



Bà Đàm thấy cô không có phản ứng, vội gọi thêm lần nữa, "Tiểu Du..."



"Dạ?" Hạ Tử Du giật mình hoàn hồn, quay mặt sang ái ngại nhìn bà Đàm hỏi, "Mẹ gọi con phải không ạ?"


"Ừ,

mẹ sẽ không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ là trông thấy cuộc sống của con và

Dịch Khiêm ân ái đằm thắm như hiện nay, tự nhiên cũng chạnh lòng nhớ lại cái hồi mà mẹ và ba lúc còn trẻ...." Nói tới đây, bà Hạ đột nhiên thốt

lên, "À đúng rồi, Tử Du, mẹ chợt nhớ tới một chuyện, nhất định phải thận trọng nhắc nhở con."



Hạ Tử Du rất nghiêm túc hỏi, "Chuyện gì ạ?"



Bà Hạ nghiêm mặt nói, "Kể từ khi cái chị Dư gì đó qua đời, lễ cưới của con và Dịch Khiêm cũng không có bàn tới nữa.... Dời ngày thì cũng đươc

không sao cả, nhưng cũng phải có kỳ hạn chứ, không thể cứ để im như vậy

được, huống chi con cũng gần sắp phải sinh con rồi, con với nó kết hôn

đối với con hay với đứa nhỏ mà nói vẫn đảm bảo hơn."



Hạ Tử Du chỉ thoải mái cười nói, "Mẹ à, mẹ nhìn xem dáng người con thế này, dù hiện

tại anh ấy muốn kết hôn, con cũng không chịu đâu...." Trời ạ, bốn tháng

sau này bụng cô quả thực giống như một trái bóng lớn bơm đầy hơi vậy,

phồng to đến không còn hình dạng nữa, vóc người cũng đã hơi biến hình.



Bà Hạ nhắc nhở, "Nhưng con không thể cứ để mặc mọi chuyện như thế, con vất vả cực khổ sinh hai đứa nhỏ này cho Dịch Khiêm, nó đương nhiên phải cho con một địa vị chứ...."



Hạ Tử Du vẫn chỉ cười nhẹ nói, "Được rồi mẹ à, Dịch Khiêm đối với con như thế nào mẹ là người hiểu rõ nhất mà,

mẹ không cần lo lắng cho con...."



"Mẹ cũng chỉ là muốn con có

được một lời cam kết, không muốn con bị thiệt thời gì....Còn không thì,

con nói với Dịch Khiêm ngày mai hai đứa tụi con cứ đi đăng ký kết hôn

trước, còn tổ chức hôn lễ thì để sau này làm sau cũng được."



Hạ

Tử Du tỏ vẻ khó xử, "Mẹ à, con cũng không muốn gấp gáp như vậy, anh ấy

sẽ cho rằng con đã chờ không nổi muốn gả cho anh ấy đấy!"



"Con

gái ngốc à, nhung chuyện hôn nhân là chuyện hệ trọng, không thể tiếp tục kéo dài được đâu.... Chẳng lẽ mấy ngày nay Dịch Khiêm cũng không có đề

cập tới chuyện kết hôn với con sao?"



Hạ Tử Du cẩn thận suy nghĩ lại một hồi rồi gật đầu nói, "Hình như là không có."



Bà Hạ cau mày nói, "Con thấy chưa, con không chịu nhắc nhở nó, có lẽ nó

cũng đã quên mất luôn chuyện này rồi..... Nếu như con thấy ngại không

dám nói với nó, vậy để mẹ đi gặp nó nói thay cho con."



"Mẹ à, thôi đi, đợi con sinh xong rồi hãy nói nha..... Dù bây giờ có đi đăng ký cũng không thể xong trong vòng mấy ngày đâu."



"Con thì lúc nào cũng không chịu nghĩ gì cho mình cả, cho nên cứ luôn bị thua thiệt...."



"Con sẽ không bị thiệt thòi đâu, con tin chắc bất cứ chuyện gì anh ấy cũng đều suy tính cho con cả."



"Nếu con đã nghĩ như vậy, mẹ cũng không tiện nói thêm điều gì, vậy thì đợi

con sinh em bé xong rồi hãy tính.... Đến khi sinh em bé rồi, mẹ sẽ không cho phép chuyện con và Dịch Khiêm kết hôn được trì hoãn nữa."



"Dạ."