Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 347 : Tổng giám đốc Đàm dỗ con trẻ (2)
Ngày đăng: 18:17 19/04/20
Không có vợ yêu bên cạnh, Đàm Dịch Khiêm thật sự là không ngồi yên ở phòng khách, chỉ được mấy phút liền bỏ đi lên lần.
Bên trong phòng ngủ của bọn trẻ, Hạ Tử Du đang bế Vivi cho bú.
Đàm Dịch Khiêm bước đi về phía cô.
Hạ Tử Du nghe tiếng bước chân quen thuộc cũng biết ngay là Đàm Dịch Khiêm, cô không ngẩng đầu lên mà lại làm một động tác khẽ suỵt.
Đàm
Dịch Khiêm nhón nhẹ chân đi tới gần Hạ Tử Du, thế nhưng Hạ Tử Du lúc này chỉ lo say sưa mà nhìn đứa con nhỏ đang bú trong lòng mình, không hề có ý định ngước mắt lên nhìn Đàm Dịch Khiêm một lần nào.
Đàm Dịch
Khiêm ngồi xổm xuống, nhìn đứa bé mắt thì nhắm nhưng miệng lại đang
không ngừng mút sữa ở trước ngực Hạ Tử Du, nhẹ giọng nói, "Bà xã, anh
muốn khiếu nại."
Hạ Tử Du ngạc nhiên ngước mắt, "Dạ?"
"Từ sau khi em có hai đứa nhóc này thì đã hoàn toàn gạt anh sang một bên."
"Em đâu có…."
"Em có…...Không nói đến chuyện thời gian hiện nay em dành cho con còn nhiều hơn cho anh, kể cả tối đến em cũng không thèm quan tâm tới cảm nhận của anh mà cứ như thường lệ đúng giờ là ngồi ở bên cạnh cái nôi mà nhìn bọn chúng suốt cả đêm."
Hạ Tử Du nhay mắt với Đàm Dịch Khiêm, "Anh không thấy rằng con chúng mình rất đáng yêu hay sao?"
Đàm Dịch Khiêm tỏ thái độ chán ghét, "Chẳng thấy đáng yêu chút nào cả."
Hạ Tử Du nổi giận nói, "Nè, đây là con của chúng ta đó, sao anh có thế nói chúng nó không đáng yêu cơ chứ? Hơn nữa mọi người ai cũng nói bọn giống y hệt anh á, anh bảo hai đứa nhỏ không đáng yêu thì cũng có nghĩa là
khi anh còn bé cũng chẳng có gì đáng yêu."
Đàm Dịch Khiêm nghiêm trang trả lời, "Hồi nhỏ anh làm gì có chuyện cả ngày chảy nước miếng
chứ, lại càng không thể hở một tí là mút ngón tay." Vừa nói xong Đàm
Dịch Khiêm liền đưa tay lau đi nước miếng đang chảy xuống cằm của con
trai.
"Phải, phải, những cái đó đều giống em hết á, khó trách
bây giờ mấy đứa nhỏ đã có thể a a ê ê mà có lúc còn bập bẹ gọi em là mẹ
nữa, còn dù em có dạy nhiều hơn nữa bọn chúng cũng sẽ chẳng gọi anh là
‘ba’ đâu…." Hạ Tử Du hất mặt vô cùng đắc ý.
Đàm Dịch Khiêm không cho là quan trọng nói, "Đó chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi!"
"Em không thèm đôi co với anh nữa…..Đúng rồi, sao anh không ở dưới đó nói chuyện với chị Tâm và…..Anh rể?"
Đàm Dịch Khiêm hờ hững nói, "Chẳng quan hệ gì đến anh cả."
Thật lòng mà nói, ngoài Hạ Tử Du ra, dường như Đàm Dịch Khiêm không hề có sự nồng nhiệt với bất kỳ ai….
Hai người vẫn còn đang trong sự ngạc nhiên mừng rỡ, hoàn toàn không để ý
đến dáng vẻ lạnh lùng cô đơn của người nào đó đang đứng ở trong phòng.
Hạ Tử Du và Robert sau một lúc vui vẻ mới nhớ tới Đàm Dịch Khiêm, cô xúc
động chạy đến cạnh Đàm Dịch Khiêm, kéo kéo áo anh nói, "Ông xã, anh mau
đến nghe xem….KK hình như gọi được ba rồi này, anh mau đến để con gọi
anh đi…."
Đàm Dịch Khiêm bị Hạ Tử Du kéo đến trước mặt đứa bé, Robert rất hiểu ý giao lại KK cho Đàm Dịch Khiêm bế.
Tuy nhiên, không biết có phải là do mặt mũi lạnh lùng nghiêm túc của Đàm
Dịch Khiêm lúc này đã dọa cho thằng bé sợ hay không, KK vừa mới chuyển
qua cho Đàm Dịch Khiêm bế liền ‘oa oa’ gào khóc lên thật to…..
Vừa khóc một cái liền làm cho ầm ĩ hết cả lên, ViVi vừa mới thiu thiu ngủ
cũng bị tiếng khóc của KK đánh thức luôn rồi cũng rống lên khóc thật
to…..
Chỉ có hai đứa bé nhưng đã làm náo động cả lên, trong phòng lập tức trở nên hỗn loạn.
Hạ Tử Du không nhịn được mà trách móc anh bạn Đàm nào đó một trận, "Làm gì có người cha nào mà không được con cưng của mình chào đón như anh vậy
chứ…."
Robert luống cuống nói, "Làm sao bây giờ?"
"Hay để em bế ViVi đi ra ngoài dỗ thử xem, hai đứa ở đây sẽ thi nhau mà khóc chắc ầm ĩ đến cả nhà không yên mất."
Robert nói, "Vậy được, còn anh dỗ ViVi."
Sau khi Hạ Tử Du bế KK đi ra ngoài, Đàm Dịch Khiêm liền ngăn cản Robert, "Không cần cậu giúp, để tôi."
Robert tỏ vẻ hoài nghi, "Từ khi nào mà đại tổng giám đốc Đàm cậu biết dỗ trẻ con thế?"
Đàm Dịch Khiêm khom người bế ViVi ra khỏi nôi, hiếm khi thấy một con người sắt đá như anh chịu dịu dàng dỗ dành con nít.
Robert bởi vì không quen nhìn thấy cái bộ mặt dịu dàng ôn hòa này của Đàm Dịch Khiêm, vì thế cả người sởn gai óc mà bỏ chạy.
....
Vài phút sau, được Robert giúp một tay rốt cuộc Hạ Tử Du cũng dỗ được KK ngủ ngoan ngoãn sau đó đi trở về phòng…..
Hạ Tử Du vốn định đặt KK vào lại trong nôi thì bỗng nhiên phát hiện….
Ông chồng thân yêu của cô hiện tại đang đứng ở bên cạnh chiếc nôi, ngây thơ cầm lấy cái trống cổ lắc lắc dụ dỗ ViVi, giọng nói còn có vẻ như cầu
xin, "Nào, gọi ba đi, mau gọi ba đi….."