Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 352 : Cô gái nhỏ này nên bị anh đánh vào mông

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


Đêm đã khuya, dưới ánh đèn mờ mịt ba người đàn ông đẹp trai nhàn nhã ngồi trên ghế ngoài vườn hoa.



Đàm Dịch Khiêm dựa người vào thành ghế, liên tục nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, có vẻ rất không kiên nhẫn.



Robert và Quý Kình Phàm đang thương lượng về việc nói ra sự thật cho Đàm Tâm biết.



Robert nói, "Tôi muốn mau chóng nói việc này với Đàm Tâm...."



Quý Kình Phàm trả lời, "Bây giờ chưa phải là lúc."



Robert nhíu mày, "Vậy đến khi nào mới là lúc đây? Chuyện này giữ mãi trong

lòng tôi đã quá nhiều năm rồi, tôi thật sự không muốn tiếp tục giấu diếm Đàm Tâm nữa...."



Quý Kình Phàm bình tĩnh nói, "Tính tình của Đàm Tâm ra sao cả tôi và cậu đều hiểu rất rõ, chúng ta hoàn toàn không thể

đoán được phản ứng của cô ấy sẽ như thế nào sau khi nghe chuyện này...."



"Chẳng lẽ cứ kéo dài như thế hay sao"



"Đã che dấu nhiều năm như thế rồi, thêm một thời gian nữa cũng không sao cả."



Vẻ mặt Robert đầy tức giận, "Người khởi xướng tạo nên tất cả việc này đều

là anh, nếu như năm đó anh thú nhận ngay sau khi sự việc xảy ra thì có

lẽ Đàm Tâm sẽ không say mê sai người.”



Giờ khắc này Quý Kình Phàm nghiến răng nghiến lợi nói, "Nếu như năm đó tôi có thể ở lại bên cạnh

cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy có cơ hội thích cậu!!"



"Được, bây giờ tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh nữa, tôi chỉ muốn hỏi anh, anh có thật lòng với cô ấy hay không thôi?"



Quý Kình Phàm hỏi ngược lại, "Không thật lòng thì tôi cưới cô ấy làm gì?"



Robert vẫn gật đầu nói tiếp, "Rất tốt....Nếu như anh dám không thật lòng chăm

sóc bảo vệ cô ấy, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh!"



Quý Kình Phàm lạnh lùng nói, "Cậu cứ yên tâm, cả đời này tôi sẽ không để cho cô ấy có cơ hội dây dưa với cậu lần nữa đâu!"



Robert thở phào một hơi nhẹ nhõm, anh nhướng mắt nhìn tới người đàn ông nào đó cứ thỉnh thoảng cúi đầu nhìn xuống đồng hồ, "Dịch Khiêm này, cậu luôn

là người lý trí và tỉnh táo nhất trong nhóm chúng ta, Đàm Tâm lại còn là chị của cậu, tôi muốn xem cách nghĩ của cậu về chuyệ này như thế nào."



Vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng Dịch Khiêm cũng nhàn nhạt nói ra, "Chuyện của mọi người thì hãy tự mình giải quyết đi!"



Robert ngạc nhiên, "Đây cũng là chuyện của chị cậu không phải hay sao hả?"



Lúc này Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, vẫn lạnh lùng hờ hững như thường ngày nói, "Chuyện của chị ấy thì tôi lại càng không phải lo, thế giới này chẳng

được mấy ai có thể bắt nạt được chị ấy."



Để lại những lời này, Đàm Dịch Khiêm liền lạnh lùng xoay người đi mất.



Quý Kình Phàm nhìn theo bóng dáng lạnh lùng kiêu ngạo của Đàm Dịch Khiêm,

cười nói, "Đã qua nhiều năm rồi mà tính tình Dịch Khiêm cũng không thay

đổi chút nào, nói chuyện với người khác chẳng được mấy câu."



Robert buồn bực, "Sao cậu ta cứ liên tục nhìn đồng hồ thế?"



Quý Kình Phàm cười nói, "Cậu quên bây giờ đã hơn mười một giờ đêm rồi à,

tôi nghe mẹ vợ nói Tử Du bây giờ hạ lệnh giới nghiêm với cậu ta, nếu như cậu ta dám về phòng sau 12 giờ thì cứ chuẩn bị tinh thần ôm gối ra

phòng khách ngủ."



Robert lại bỗng im lặng không nói nữa.


Cuối cùng, Hạ Tử Du đương nhiên là được Đàm Dịch Khiêm bế ra từ phòng tắm về lại trên giường.



Quay về giường, Hạ Tử Du quấn chăn nghiêng người không thèm để ý đến Đàm Dịch Khiêm.



Đàm Dịch Khiêm cũng nghiêng người theo cô, cánh tay còn không đoàng hoàng đặt lên eo Hạ Tử Du, thì thầm gọi, "Bà xã...."



"Em không muốn nói chuyện với anh."



Đàm Dịch Khiêm nghiêm trang hỏi, "Tại sao?"



“Anh....Mới vừa rồi ở phòng tắm....Hừ, em không thèm nghe anh nói nữa...."



"Có phải anh khiến em thấy không được thoải mái hay không?"



"Anh biết thừa hai hôm nay là ngày nguy hiểm của em, các biện pháp an toàn anh chẳng thèm thực hiện cái nào cả...."



"Em vẫn đang ngừa thai mà, sẽ không trúng thầu đâu."



Hạ Tử Du xoay người lại tức giận nói, "Ai nói thế, nhất định phải giữ cho

tuyệt đối không thể có sai sót nhầm lẫn nào chứ, em không muốn trở thành heo mẹ đâu, khó khăn lắm em mới dưỡng cho ốm lại đấy...."



Đàm

Dịch Khiêm bày ra vẻ mặt đầy uất ức, "Bà xã à, em cũng biết trong tình

huống đó thì làm sao còn thời gian để mà đi lấy những thứ kia?"



Hạ Tử Du kiên quyết nói, "Nói đơn giản là lần sau nếu anh không chủ động sử dụng biện pháp an toàn thì đừng hòng đụng vào em."



Thật ra thì trước kia Đàm Dịch Khiêm cũng có nhờ bác sĩ kê cho cô thuốc

tránh thai không có tác dụng phụ, thường sau khi xong việc cô cũng có

uống, nhưng mà vì lý do an toàn tuyệt đối cô muốn yêu cầu anh phải làm

đủ các biện pháp...Nhưng mà không biết có phải đàn ông đều có cái

bệnh chung này hay không, tóm lại, Đàm Dịch Khiêm thà rằng tình nguyện

đi thắt ống dẫn tinh chứ còn lâu mới chịu đeo bao.



Đàm Dịch Khiêm hôn lên vành tai Hạ Tử Du nói, "Được, nghe lời em...."



Hạ Tử Du cũng gật đầu dứt khoát, "Vậy được, anh bỏ cái tay anh đang vắt

ngang hông em ra, tối nay chúng ta mạnh ai người ấy ngủ, đó chính là

hình phạt dành cho anh."



Đàm Dịch Khiêm nhăn mày nói, "Bà xã, có thể không phạt được hay không?"



"Không thể."



"Nếu như anh nói cho em biết bí mật tại sao Quý Kình Phàm và chị Tâm kết hôn thì em có hết giận hay không?"



Hạ Tử Du lập tức xoay người lại ánh mắt lóe lên sự hứng thú, "Có thật không?"



"Dĩ nhiên."



"Vậy anh mau nói đi...."



"Em phải hôn anh một cái trước đã."



"Đàm Dịch Khiêm, anh đừng có được voi đòi tiên nhá."



"Vậy để anh hôn em."



Đặt nhẹ lên má Hạ Tử Du một nụ hôn rồi Đàm Dịch Khiêm mới hài lòng kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Hạ Tử Du nghe.