Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 353 : Cô gái nhỏ này nên bị anh đánh vào mông (2)

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


Đàm Dịch Khiêm nói với vợ yêu chuyện này không phải là vì muốn thỏa mãn tâm lý hiếu kỳ của vợ yêu, mà là muốn vợ lấy góc độ của phụ nữ để xem cô có cái nhìn nhận về chuyện này như thế nào, cũng tiện thể đạp đổ luôn hình tượng phong độ của anh bạn ngoại giao họ Quý trong lòng vợ yêu.



Sau khi Hạ Tử Du nghe Đàm Dịch Khiêm kể hết mọi chuyện thì sững sờ cả một buổi lâu.



"Thì ra chuyện là như thế, khó trách Robert luôn tỏ thái độ trốn tránh chị

Tâm, Còn nữa, cái tên Quý Kình Phàm kia cũng thật đáng ghét, năm đó đối

xử với chị Tâm như thế lại còn biến mất không dấu vết, còn dám để Robert gánh tội nhiều năm như thế?"



"Bà xã, nói anh nghe thử ý kiến của em xem...."



"Em thấy rằng, ngay lúc này Quý Kình Phàm và Robert không thể nói ra sự thật với chị Tâm được....."



"Tại sao?"



"Đầu tiên đứng ở phương diện của Robert mà nói, cách làm của anh ấy quả thực là không đúng. Thật ra, vào 9 năm trước khi xảy ra chuyện anh ấy phải

nên nói cho chị Tâm biết rõ ràng đầu đuôi sự việc mới phải, anh ấy bởi

vì tự trách mà không đành lòng nói ra chân tướng sự việc quyết định giấu diếm nhưng lại không nghĩ đến, người con gái nào cũng vậy đối với người đàn ông đầu tiên của mình luôn có một thứ tình cảm rất đặc thù, huống

chi người đàn ông đó lại còn là người mà mình đang thầm thích... Nếu

như chị Tâm sớm biết giữa mình và Robert không có quan hệ gì thì có lẽ

cái thích của chị Tâm sẽ không chuyển sang thành tình yêu, lại càng sẽ

không vì Robert mà lãng phí 10 năm tuổi xuân của mình. Cho nên nếu như

sau khi chị Tâm biết được sự thật này chị ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ

tha thứ cho Robert. Lại nói đến Quý Kình Phàm, anh ta còn đáng ghét hơn, sau khi ăn sạch bách con nhà người ta liền biến mất một phát 10 năm,

lại còn để Robert chịu tiếng xấu thay cho anh ta. Nhưng hiện nay Quý

Kình Phàm cũng đã kết hôn với chị Tâm, mặc dù chúng ta ai cũng biết chị

Tâm lấy Quý Kình Phàm có thể là vì muốn cho Robert được yên lòng, ba mẹ

anh cũng không cần phải vì chị ấy mà lo lắng nữa, nhưng mà vừa nãy anh

có nói Quý Kình Phàm biến mất là vì có lý do bất đắc dĩ, có lẽ Quý Kình

Phàm đối với chị Tâm là đã sớm có tình ý....Như vậy, Quý Kình Phàm bây

giờ nhất định là muốn xây dựng tình cảm này với chị Tâm trước, bởi vì

một khi chị Tâm biết được sự thật em tin chắc rằng chị Tâm sẽ không tha

thứ cho Quý Kình Phàm, hậu quả nghiêm trọng hơn có thể còn dẫn đến sự

tan vỡ cho cuộc hôn nhân này của bọn họ... Tổng kết lại tất cả, em

nghĩ cách tốt nhất đó chính là chờ đợi đến khi chị Tâm yêu Quý Kình Phàm rồi hãy bảo chính miệng Quý Kình Phàm nói cho chị ấy biết sự thực, khi

đó hẳn là cũng không còn vấn đề gì quan trọng đâu."



Thật ra thì

lúc nãy khi Quý Kình Phàm ở dưới vườn hoa yêu cầu để chính miệng anh ta

nói ra, Đàm Dịch Khiêm đã đoán được tâm tư của Quý Kình Phàm....



Anh đương nhiên cho rằng sự lựa chọn của Quý Kình Phàm là chính xác, lại

vừa nghe được Hạ Tử Du phân tích như thế, anh càng có thể khẳng định tâm tư của Quý Kình Phàm rất tinh tế, nếu như Quý Kình Phàm có tài cán chỉ

cần qua loa đại khái đã kết hôn được với Đàm Tâm, vậy đương nhiên đó là

kết cục không thể nào tốt hơn được nữa.



Tuy anh đã nghĩ được ra

như thế, nhưng Đàm Dịch Khiêm vẫn không tiếc lời mà khen ngợi, "Bà xã,

em nghĩ thật chu đáo...." Hạ Tử Du tựa lên cánh tay Đàm Dịch KHiêm, cười nói, "Ông xã, đột nhiên bây giờ em muốn làm bà mai, em thấy có lẽ em có thể kéo tơ hồng giúp được bọn họ đấy...."
lưu trong điện thoại rồi nên cô cũng chẳng thèm nhớ con đường này tên là gì, vì vậy mà hiện tại cô chẳng khác gì một kẻ lạc đường cả....



Trời ơi.... Đây là cái tình huống quái quỷ gì cơ chứ?



Do dự đến phút cuối cùng, Hạ Tử Du bất đắc dĩ đành mượn điện thoại di động của một người qua đường gọi cho Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã...."



Rõ ràng Đàm Dịch Khiêm đang bận, giọng điệu lúc đang làm việc rất nghiêm túc, "Ừ."



"Em.... Em lạc đường...."



"Cái gì?"



Hạ Tử Du đã có thể tưởng tượng được cái vẻ mặt gay go của Đàm Dịch Khiêm lúc này.



E sợ bị anh mắng cho một trận, lúc này Hạ Tử Du giả vờ cực kỳ đáng thương, "Em....."



"Bà xã, em đừng sợ, em nói cho anh biết, bây giờ em đang ở đâu, anh lập tức sẽ đến đón em!"



"Em ở....Ây da....Ma cái gì cái gì đấy.... Em không nhớ rõ nữa....."



"Em hãy nghĩ kỹ lại xem!"



"Ông xã, em không nhớ nổi tên nữa rồi, em không nhớ em đang ở chỗ nào nữa...."



Đàm Dịch Khiêm nổi điên lên mắng, "Chết tiệt!!"



Hạ Tử Du yếu ớt sợ sệt nói, "Ông xã, anh mau đến đây tìm em đi.....Em đang mượn di động của người khác đó, huhu...."



Tuy bây giờ chỉ muốn bắt lấy người phụ nữ bé nhỏ của anh mà đánh vào mông

cô mấy cái, nhưng giờ phút này Đàm Dịch Khiêm chỉ có thế dỗ dành, "Bà

xã, em ngoan ngoãn ở yên chỗ đó cho anh, anh cam đoan sẽ đến đó với em

ngay lập tức. Nhớ kỹ, phải ngoan ngoãn ở yên đó chờ anh.



"Dạ."



Kết thúc trò chuyện, Hạ Tử Du trả lại di động cho người nọ, cũng nói một câu cám ơn với người ấy.



....



Khoảng nửa tiếng trôi qua, thông qua tín hiệu mà chiếc điện thoại di động kia

phát ra anh cũng đã tìm ra được vị trí của cô, Đàm Dịch Khiêm tự mình

lái xe đến con đường nọ rốt cuộc cũng gặp được Hạ Tử Du.



Nhìn

thấy Đàm Dịch Khiêm xuống xe, Hạ Tử Du đứng im cúi đầu xuống thật thấp,

rõ ràng là dáng vẻ của một đứa trẻ vừa mới phạm lỗi.