Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 354 : Tổng giám đốc Đàm, anh tiếp chiêu đi

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


"Ông xã...."



Hạ Tử Du nhụt chí sợ sệt gọi.



Đàm Dịch Khiêm đứng trước mặt cô nhìn từ trên cao xuống, quanh người chỉ có sự nghiêm nghị lạnh lùng.



Không nghe thấy Dịch Khiêm trả lời, biết anh bạn Đàm nào đấy rất dễ nổi giận, Hạ Tử Du len lén ngước mắt nhìn lên.



Vừa ngước mắt lên Hạ Tử Du liền đối diện với tròng mắt đen thẳm rét lạnh

của anh, sắc bén lẫn sắc sảo, thật có một cảm giác áp bức rất lớn.



"Em...." Trong lòng Hạ Tử Du đang oán thầm, có cần phải tức giận đến mức đấy hay không.



"Ông xã, thật ra thì em...."



"Câm miệng!!" Đàm Dịch Khiêm hoàn toàn không thèm nghe Hạ Tử Du giải thích, ánh mắt buồn bã, cáu kỉnh quát cô.



Ngay sau đó, anh tóm chặt lấy eo của cô kéo về phía một chiếc xe màu đen

đang đỗ trước mặt, chiếc Bentley kiểu dáng độc nhất vô nhị lóe sáng dưới ánh mặt trời chói chang.



Đàm Dịch Khiêm ném Hạ Tử Du lên xe như

ném một con mèo nhỏ, trong giọng nói dường như loáng thoáng sự uy hiếp,

"Về nhà anh sẽ tính sổ với em!" Nói xong anh ấn nút khóa cửa xe lại.



Hạ Tử Du biết mình đã làm sai nên cũng không dám nói lại anh câu nào, chỉ

ngoan ngoãn ngồi trên ghế kiên trì giữ vẻ mặt im lặng nhận tội.



Đàm Dịch Khiêm mở cửa xe ngồi vào tay lái rồi cho xe nổ máy.



Chiếc Bentley màu đen vững vàng lăn bánh lao đi.



Bên trong xe, đôi mắt đen của Đàm Dịch Khiêm hơi đảo qua, khóe mắt anh thấy Hạ Tử Du đang cười hì hì lấy lòng mình, Đàm Dịch Khiêm nhìn cô bằng đôi mắt thật lạnh lùng, đôi môi mỏng mím rất chặt dường như đang kiềm chế

cảm xúc.



....



Chiếc Bentley lái thẳng một lèo vào khu nhà cao cấp của nhà họ Đàm.



Bình thường gần tới buổi trưa nhà họ Đàm vốn vang tiếng nói cười rộn rã nhưng lúc này dường như có vẻ hơi im lặng khác thường.



"Cậu chủ, cậu đã về rồi."



Dì Trần nhanh chóng bước đến, mở cửa cho Đàm Dịch Khiêm xuống xe.



Ngay sau đó dì Trần lại bước đến mở cửa xe cho Hạ Tử Du, cười hì hì nói, "Cô chủ, cô đã về thì tốt rồi, ông bà chủ có thế an tâm được rồi....Cô


Đàm Dịch Khiêm rất có thiện ý nhắc nhở, "Vậy chuyện hôm nay thì sao...."



"Chuyện ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, em đâu biết trước được em sẽ bị trộm ví với cả tiền đâu cơ chứ....."



"Tóm lại em vẫn không ngoan ngoãn nghe lời anh."



"Em cũng đâu phải là con chim hoàng yến anh nuôi trong lồng đâu cơ chứ!"



Đấy! Người phụ nữ này lại bắt đầu giở bản tính đùa giỡn ra rồi! Đàm Dịch Khiêm híp mắt cười nhìn cô, "Giận anh à?"



"Không có...."



Đàm Dịch Khiêm ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, áp cằm lên giữa cái trán trắng xinh của cô, "Không có? Giọng điệu này hình như không phải là không có

gì như em nói."



"Em chỉ cảm thấy anh chuyện bé xé ra to thôi, nếu như thật sự em lơ mơ không biết bảo vệ bản thân mình, vậy trước kia

những khi không có anh ở bên cạnh em, thì ai bảo vệ em chứ? Đương nhiên

là là bản thân em rồi...."



Đàm Dịch Khiêm cười mỉm, ôm cô vợ yêu

xinh đẹp vào lòng để cô vùi sâu vào ngực mình, "Trước kia anh không biết em bảo vệ bản thân mình như thế nào cho nên bây giờ anh không không đưa ra bình luận. Nhưng hiện nay em đã là vợ của anh rồi, bảo vệ em, thương yêu em, không để cho em phải chịu một chút thương tổn nhỏ nhoi nào đó

chính là trách nhiệm của một người chồng như anh."



Những lời nói

vô cùng cảm động của Đàm Dịch Khiêm vang lên bên tai Hạ Tử Du, khiến

trong lòng cô âm thầm vui vẻ bởi mình có một người chồng vừa đẹp trai,

giàu có lại yêu thương mình như thế.....



Nhưng vì mặt mũi, cũng

vì sau này có thể phát triển uy nghi của nữ vương trước mặt Đàm Dịch

Khiêm, Hạ Tử Du vùi mặt trong ngực Đàm Dịch Khiêm lầu bầu nói, "Nhưng mà vừa rồi anh đánh em mạnh như thế, chẳng thương em chút nào hết..."



Đàm Dịch Khiêm bật cười, "Rất đau?"



Hạ Tử Du gật đầu, "Nhất định là bị anh đánh đến đỏ lên rồi...."



Đàm Dịch Khiêm vừa nói liền xốc váy của cô lên, “Vậy để anh nhìn xem nào...”



"Không cần...."



"Em bảo là đau mà."



Hạ Tử Du xấu hổ nói, "Em.... Không đau.... Nữa!!"