Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 360 : Vẫn là vấn đề sinh con

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


Bóng dáng của Đàm Tâm y hệt như làn khói thoắt một cái đã không còn thấy đâu nữa.....



Hạ Tử Du cuống cuồng lên liền vội vàng chạy về phía phòng ăn nơi mà ông bà Đàm hiện tai đang có mặt.....



Vậy mà, Hạ Tử Du còn chưa đi tới phòng ăn, đã nghe thấy tiếng cười của ông

Đàm truyền đến, "Nếu như Dịch Khiêm và Tử Du vẫn muốn có thêm đứa nữa

thì thật là tốt quá....."



Lời nói ấm áp của bà Đàm vui vẻ vang

lên, "Đúng vậy đấy, cháu trai thì không chê nhiều, thật hiếm thấy Tiểu

Du lại hiểu sâu “đại nghĩa” đến thế...."



Đàm Tâm kéo tay bà Đàm, mắt liếc về phía Hạ Tử Du đang núp ngoài cửa phòng ăn, đắc ý giận dỗi bĩu bĩu môi.



Sắc mặt Hạ Tử Du đã bị dọa sợ đến trắng bệch, e sợ khiến cho tình hình phát triển càng lúc càng nghiêm trọng, Hạ Tử Du cận thận rón ra rón rén đi

lên tầng hai....



Cô phải tìm cứu tinh, mà dĩ nhiên ông xã yêu qúy chính là cứu tinh của cô rồi!!



Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, Hạ Tử Du dùng tốc độ nhay nhất lao về phía đầu giường.



Tuy rằng Đàm Dịch Khiêm vẫn đang ngủ nhưng lỗ tai luôn rất nhạy, khi Hạ Tử

Du mở cửa anh cũng đã nghe thấy tiếng động. Cho nên khi Hạ Tử Du vừa đến bên giường, bàn tay của Đàm Dịch Khiêm cũng đã tóm lấy cô, ôm gọn Hạ Tử Du vào trong ngực, dùng chất giọng vẫn còn đang ngái ngủ nói với cô,

"Bà xã, ngủ tiếp với anh...."



Hạ Tử Du giờ phút này đâu còn tâm

tư mà phục vụ anh, cô đẩy cái cánh tay đang ôm chặt lấy eo mình ra, vội

vàng nói, "Ông xã, ông xã, anh mau dậy đi, xảy ra chuyện lớn rồi, anh

phải cứu em...."



Đàm Dịch Khiêm là một người gặp bất cứ chuyện gì cũng đều bình chân như vại, cho nên lúc này cho dù Hạ Tử Du khoa trương cầu cứu nhưng cũng chẳng thể khiến cho Đàm Dịch khiêm có phản ứng gì

quá lớn cả, anh chỉ ừ bằng giọng mũi một câu mà thôi.



Hạ Tử Du vội vàng túm lấy cánh tay to lớn của Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, anh dậy mau...."



Đàm Dịch Khiêm giữ gáy cô lại hôn nhẹ lên làn môi cô, nhỏ giọng nói như thở, "Ngoan, đừng làm ồn nữa, ngủ đi."



Hạ Tử Du tiếp tục lắc lắc cánh tay Đàm Dịch Khiêm, "Mau dậy đi, bà xã của anh xảy ra chuyện lớn rồi nè!"



"....Ừ."



Đàm Dịch Khiêm vẫn nhắm hai mắt như cũ, chỉ hời hợt đáp lại một tiếng.



Thấy Đàm Dịch Khiêm chẳng thèm để ý tới mình, Hạ Tử Du bất đắc dĩ đành phải

giở trò, mím môi uất ức mà thút tha thút thít, "Híc.... Đàm Dịch

Khiêm.... Anh chẳng có lương tâm gì cả...."



Vẫn còn đang ở trạng

thái mơ màng trong cơn buồn ngủ, Đàm Dịch Khiêm vừa mới nghe thấy tiếng
của mình để ba mẹ chồng hiểu thì giọng nói lành lạnh của Đàm Dịch Khiêm

vang lên, "Con và Tử Du sẽ không sinh thêm đứa nào nữa, nếu ai còn nhắc

tới chuyện này nữa thì con buộc lòng phải đi thắt ống dẫn tinh!"



Đàm Dịch Khiêm vừa mới dứt lời, cả nhà nín thở im phăng phắc.



Vợ chồng họ Đàm đương nhiên đã bị câu thắt ống dẫn tinh kia của Đàm Dịch Khiêm dọa cho sợ rồi....



Quý Kình Phàm từ đầu đến giờ vẫn chỉ ngồi xem trò vui, đối với kế hoạch

thất bại của Đàm Tâm thì nhếch môi nở một nụ cười rất ư là vui vẻ, còn

Robert thì âm thầm thay Hạ Tử Du thở phào một hơi nhẹ nhõm.



Vào

lúc này Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, cầm lên áo khoác tây trang sau đó yêu

thương hôn vào gò má vợ yêu một cái, dịu dàng nói, "Bà xã, anh đi làm

đây...."



Trong lòng Hạ Tử Du cảm kích vô cùng, lúc này chỉ hận

không thể ôm lấy anh báo đáp một phen, nhưng mà vì ngại cả nhà vẫn còn

đang ở đây, cô chỉ có thể giả vờ bình tĩnh nói ra, "Dạ, buổi tối anh nhớ về sớm nhé."



Đàm Dịch Khiêm nhanh chóng đi khỏi, mọi người cuối cùng cũng thở ra một hơi.



Hai vợ chồng ông bà Đàm vốn dĩ mong càng nhiều cháu càng tốt, nhưng một câu kia của Đàm Dịch Khiêm khiến cho hai người đành im lặng.... Phải biết,

quyết định không sinh con của đôi vợ chồng trẻ này đối với ông bà Đàm mà nói là điều cực kỳ đáng tiếc, nhưng thường chuyện gì cũng có ngoài ý

muốn, bọn họ vẫn còn có chút hy vọng được ôm cháu, nhưng nếu như Đàm

Dịch Khiêm đi thắt ống dẫn tinh, vậy thì hy vọng ôm cháu của bọn họ vĩnh viễn bị chặt đứt.



Hạ Tử Du ho nhẹ một tiếng, vì an ủi hai ông

bà, cô ra vẻ rất bất đắc dĩ nói, "Việc đó, ba mẹ, thật ra thì con cũng

muốn đợi khỏe hẳn lại rồi sang năm sinh thêm đứa nữa....Nhưng mà, mọi

người biết đấy, lần trước Dịch Khiêm chứng kiến cảnh con sinh xong thì

rất đau lòng, không muốn để cho con sinh thêm nữa, con cũng không còn

cách nào khác cả....."



Những lời này của Hạ Tử Du nói ra ở trước mặt hai người ngay lập tức lại gia tăng địa vị là một đứa con dâu tốt

lên một bậc, điều đó thật khiến cho hai ông bà cực kỳ vui vẻ.



Đàm Tâm bắt đầu buồn bực cúi đầu bới bới bát cơm để tránh khỏi phải nhìn vẻ mặt đắc ý của Hạ Tử Du. Ai ngờ, giọng nói của Hạ Tử Du vang lên trả lại cho cô một đòn ——



"Ba mẹ, thật ra thì Quý Kình Phàm và chị Tâm

vẫn chưa có em bé đấy ạ.... Nếu ba mẹ muốn có thêm cháu để ẵm bồng, vậy

sao không bảo chị Tâm và Quý Kình Phàm thử cố gắng xem sao ạ!"



Nghe thấy Hạ Tử Du nói thế, cơm trong miệng Đàm Tâm suýt chút nữa thì phụt hết ra ngoài, "Hả...."



Kết quả là, chủ đề tiếp theo đó lại xoay quanh vấn đề khi nào Đàm Tâm và Quý Kình Phàm sinh con.