Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 361 : Vẫn là vấn đề sinh con (2)

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


Sau khi bữa ăn sáng kết thúc, Hạ Tử Du lấy lý do phải cho con bú, sau đó

dùng tốc độ cực nhanh biến khỏi trước mặt Đàm Tâm đang bị ông bà Đàm

truy hỏi thiếu điều sắp khóc không ra tiếng.



Đàm Tâm khó khăn lắm mới ứng phó được với ông bà Đàm, sau đó mặt mũi hầm hầm tự mình đi tới vườn hoa.



Quý Kình Phàm đi theo phía sau Đàm Tâm, vẻ mặt thong thả điềm tĩnh.



Đàm Tâm nghe thấy tiếng bước chân của Quý Kình Phàm, cô quay đầu lại, nhìn

trừng trừng Quý kình Phàm đang đút tay vào túi quần với vẻ mặt tự đắc,

thở phì phò nói, "Anh theo tôi để làm cái gì?"



Quý Kình Phàm

thong thả chậm rãi đi đến gần Đàm Tâm, mỉm cười nói, "Vợ chồng không ở

bên cạnh nhau dễ khiến người khác nghi ngờ."



Đàm Tâm tức giận

nói, "Anh đừng nghĩ rằng tôi đã tha thứ cho anh chuyện buổi sáng rồi,

tôi nói cho anh biết, chuyện này chúng ta còn chưa xong đâu.... Bắt đầu

từ buổi tối ngày hôm nay, anh ngủ trên sofa cho tôi, nếu như phát hiện

anh có hành động nào khác thường nữa thì tôi sẽ kết thúc hợp đồng với

anh!"



Quý Kình Phàm rất biết điều nói, "Nếu làm như thế mà có thể làm cho cô Đàm đây nguôi giận thì tôi ngủ trên sofa cũng đâu là gì?"



Đàm Tâm ngay sau đó ngồi phịch xuống chiếc ghế mang phong cách Châu Âu đặt

trong vườn hoa, đột nhiên lại nghĩ ra một tội khác của Quý Kình Phàm, cô lẩm bẩm, "Mới nãy mẹ hỏi chúng ta bao giờ định có con, tại sao anh lại

không nói câu nào thế hả, khiến cho tôi phải khó xử không biết trả lời

làm sao!"



Quý Kình Phàm đi về phía Đàm Tâm rồi ngồi xuống bên

cạnh cô, tà ác hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ tôi lại nói với ‘ba mẹ vợ’ rằng

em không muốn sinh con cho tôi à?"



Đàm Tâm tức giận quay lưng về phía Quý Kình Phàm.



Quý Kình Phàm đưa tay ra muốn ôm lấy bờ vai của Đàm Tâm, nhưng không ngờ

Đàm Tâm như bị điện giật lập tức nhảy ra, cảnh giác nói, "Này, anh đừng

có động tay động chân với tôi!!"



Quý Kình Phàm vẫn cứ thong thả

nhìn Đàm Tâm, tay miễn cưỡng đặt lên thành ghế cười nhạt nói, "Nếu như

thật sự muốn động tay động chân với em thì hôm qua là một cơ hội rất

tốt!"



Đàm Tâm căm tức nhìn khuôn mặt điển trai nam tính đầy mê hoặc của Quý Kình Phàm, "Anh còn dám nói đến chuyện hôm qua với tôi à?"



Quý Kình Phàm đang thưởng thức gương mặt xinh đẹp đỏ bừng đầy kích động của Đàm Tâm, lúc này, một tiếng ho nhẹ trầm trầm vang lên từ trong vườn


Liễu Nhiên lên tiếng, "Ba nuôi, KK đang xi thối thối, ba mẹ đang giúp em trai đấy....."



Robert thu hồi về ánh nhìn tới căn phòng đó, bình tĩnh nói với mọi người, "Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe, cháu đi đây."



Liễu Nhiên vẫy tay, "Ba nuôi, bye bye ba!"



Đàm Tâm hỏi, "Anh không chờ Tử Du....Và Dịch Khiêm nữa à?"



Robert xoay người cất bước đi thẳng, "Không cần, anh đã chào cả hai từ trước

rồi, em thay anh nói lại với hai người một tiếng là được rồi."



Không ai hiểu Đàm Tâm phải cố gắng kiềm chế cỡ nào mới không để cho nước mắt

đang sắp trào ra khỏi hốc mắt! Bời vì cô biết, lần này Robert ra đi, có

lẽ sẽ rất khó quay lại Los Angeles nữa.....



Lúc này bỗng vang lên một giọng nói, "Robert ——"



Là giọng của Hạ tử Du, Robert đang bước đi cả người đột nhiên cứng đờ.



Liễu Nhiên ngọt ngào gọi, "Mẹ....."



Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên lên đi về phía Robert, "Thật xin lỗi, vừa nãy em

đang thay tã cho em bé, suýt chút nữa thì trễ mất thời gian tạm biệt với anh rồi...."



Xoay người đối mặt với Hạ Tử Du, Robert vẫn dịu

dàng hòa nhã như trước, "Cùng lắm là rời khỏi đây thời gian lâu hơn một

chút, cũng không cần nói lời tạm biệt!"



Hạ Tử Du cười nhẹ nói, "Anh nhớ giữ gìn sức khỏe."



Robert nhìn chằm chằm Hạ Tử Du, một lúc lâu sau mới rời mắt đi nói, "Hẹn gặp lại!"



Hạ Tử Du vẫy vẫy tay.



Robert ngóng nhìn thật kỹ Hạ Tử Du thêm một lần nữa, rồi mới xoay người đi

thẳng về phía chiếc xe cao cấp đã đỗ sẵn trước cửa khu nhà cao cấp của

họ Đàm.



Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên đứng tại chỗ nhìn thật lâu vào

bóng lưng đang đi khỏi của Robert. Không hiểu sao, khi lần cuối cùng

Robert nhìn cô, cô lại có một thứ cảm giác bi thương không giải thích

được....



Hạ Tử Du đương nhiên không biết, có lẽ vĩnh viễn cả đời

cô cũng sẽ không biết, ánh mắt mà Robert nhìn cô ở lần cuối cùng ấy

chính là —— Sự quyến luyến không nỡ!!!