Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 375 : Chỉ biết dùng một chiêu....‘Ưm’ (2)
Ngày đăng: 18:17 19/04/20
Một lúc sau, Đàm Tâm mặc xong nội y rồi mới đi ra ngoài lại.
Nhìn thấy Quý Kình Phàm đang dựa người vào khung cửa phòng tắm, Đàm Tâm tức
giận nói, "Đừng có mở mồm ra nói chuyện với tôi, tôi phải đi ngủ đây,
vẫn theo như cũ, tôi ngủ trên giường còn anh ngủ ở sofa."
Quý Kình Phàm im lặng không cho ý kiến gì.
Ai ngờ, Đàm Tâm vừa mới nằm lên giường, Quý Kình Phàm cũng đã nhảy lên giường theo.
Đàm Tâm hoảng sợ hét lên một tiếng rồi nhảy phốc xuống giường, nhưng trong
lúc bất cẩn mắt cá chân cô bị trật sang một bên khụy xuống.
"Ối....đau quá...."
Nhìn thấy Đàm Tâm bị thương, Quý Kình Phàm cũng lập tức phóng xuống giường,
nâng mắt cá chân Đàm Tâm lên để ngay ngắn xoa bóp rồi hỏi, "Thấy thế
nào?"
Đàm Tâm đã bị đau đến nỗi không còn lòng dạ nào để kiêng dè anh nữa, đau đớn nói, "Chắc tôi bị trẹo chân rồi."
Quý Kình Phàm bế Đàm Tâm lên đặt xuống ghế sofa, nhấc đôi chân trắng trẻo của cô lên hỏi, "Đau lắm sao?"
"Ừm."
Quý Kình Phàm vừa nghe xong liền ôm ngang eo bế Đàm Tâm dậy, "Anh đưa em đến bệnh viện."
Đàm Tâm hất tay anh ra, "Không cần. Tôi thấy cũng không đến nỗi bị thương đến gân cốt, có lẽ xoa bóp một chút sẽ ổn thôi."
Quý Kình Phàm lập tức thả Đàm Tâm xuống.
Đàm Tâm cố chịu đau mà xoa xoa nơi mắt cá chân của mình.
Quý Kình Phàm ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng hỏi, "Anh thật làm em sợ đến thế sao?"
Đàm Tâm nổi sùng lên nói, "Tôi còn chưa nói tới anh đấy.....Đồ lưu manh, anh lại dám bò lên trên giường của tôi."
Quý Kình Phàm nói đúng sự thật, "Anh chỉ muốn tặng em một nụ hôn chúc ngủ ngon mà thôi, ai biểu em quá khẩn trương làm gì."
"Hừ!"
"Thôi được rồi, để anh giúp em xoa bóp...." Nói rồi Quý Kình Phàm gỡ ra bàn
tay của Đàm Tâm, sau đó nhẹ nhàng xoa nắn mắt cá chân cho cô.
Quý Kình Phàm rất cẩn thận từng li từng tí, dùng lực cũng vừa đủ, quả thực
đã làm cho cơn đau vừa rồi của Đàm Tâm đã giảm đi rất nhiều.
Bỗng nhiên Quý Kình Phàm yêu thương hỏi cô, "Còn đau không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi....Cảm ơn!"
"Để anh bế em quay lại giường nhé!"
Tuy nhiên, thực tế lại không giống như Hạ Tử Du tưởng tượng, Đàm Dịch Khiêm không hề bế Hạ Tử Du đặt lên giường mà là để cô ngồi lên đùi mình.
Loại này tư thế này bình thường chỉ có lúc Đàm đại nhân muốn cưng chiều cô
hoặc là khiển trách cô mới có..... Nhưng dựa vào sắc mặt đen sì hiện
tại này của anh thì cô liền biết là vế sau rồi.
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Lại gọi điện thoại cho cậu ta?"
"Cậu ta là ai chứ?"
"Robert!!"
Hạ Tử Du liếc xéo Đàm Dịch Khiêm có nửa con mắt, "Anh đúng là cái đồ nhỏ
mọn mà, em đang gọi điện cho chị Tâm đấy....Robert nói anh ấy dạo này
rất bận nhiều việc, đã lâu rồi em cũng không có liên lạc với anh ấy."
Đàm Dịch Khiêm vẫn còn nghi ngờ, "Đàm Tâm?"
Hạ Tử Du nhảy xuống khỏi đùi Đàm Dịch Khiêm, giải thích, "Chị Tâm mới vừa
đến London hai ngày, em sợ chị ấy không quen cho nên gọi điện thoại cho
chị ấy.... Chị ấy nói tuy chưa gặp ba của Quý Kình Phàm nhưng ở đó chơi
với mẹ của Quý Kình Phàm cũng rất vui, mấy ngày hôm nay chị ấy ở London
đều rất vui vẻ."
Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, đưa tay muốn ôm lấy Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du lại lui về sau một bước, giả vờ giận dỗi nói, "Hừ, tại sao mỗi
lần em gọi điện thoại cho Robert thì cái mặt anh lại đen đủi như thế
chứ? Anh ấy cũng là bạn của anh đấy!"
"Bà xã....."
"Em mặc kệ anh, em đi xem con trai em đã dậy chưa."
Hạ Tử Du vừa mới xoay người đi, Đàm Dịch Khiêm liền nhoài người tới từ phía sau ôm chặt lấy cô.
"Anh buông em ra, anh là cái đồ đố kị nhỏ mọn!"
Hạ Tử Du càng giãy giụa, Đàm Dịch Khiêm lại ôm càng chặt.
Đàm Dịch Khiêm phả nhẹ hơi thở lên vành tai cô, "Bà xã, anh sai rồi, đừng giận anh mà....."
Hạ Tử Du bị hơi thở đó của Đàm Dịch Khiêm làm cho có chút ngưa ngứa, còn
có cả cảm giác tê tê dại dại, giọng nói ngay lập tức yếu hẳn đi, "Anh
đừng có như thế, cứ mỗi lần chọc giận em là dùng tới chiêu này!!"
Thế nhưng lần nào cô cũng không thể kiềm chế được.....
"Bà xã...."
"Đừng có gọi.... Ưm.....Đừng hôn em ở chỗ đó....Nè... Tay anh đang để đi đâu đấy... Đàm Dịch Khiêm!"