Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 379 : Tổng giám đốc Đàm đại nhân an phận thủ thường để bảo tồn thực lực (2)
Ngày đăng: 18:17 19/04/20
Nghe Đàm Dịch Khiêm nói như vậy, Hạ Tử Du lập tức không còn hăng hái muốn
dùng bữa sáng nữa, cô chán nản ngồi phịch xuống trên ghế dựa cạnh bàn
ăn, mím môi nói, "Mọi người ai cũng có thể mượn cơ hội để đi chơi, chỉ
có một mình em là phải ở lại trông nhà, chẳng có chút công bằng nào cả."
Đàm Dịch Khiêm mỉm cười nói, "Vậy em muốn công bằng như thế nào?"
Hạ Tử Du lên án nói, "Hừ, nói tới mới nói, anh còn chưa có dành thời gian
cho tuần trăng mật chân chính của chúng ta nữa đấy! Lần đi chơi gần đây
nhất, cũng chỉ có lần anh lừa em đi kết hôn thôi, mặc dù có ở lại Male
chơi mấy ngày, nhưng đó không được tính là tuần trăng mật chính thức
đâu!"
Thật lòng thì cô cũng không muốn nhắc tới chuyện cũ làm gì, dẫu sao công việc của anh đều luôn rất bận, cô cũng không thể nào bỏ
lại con không lo, cả hai đương nhiên là không thể nào cũng đi đến thế
giới chỉ có hai người được. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt.... Là
sinh nhật của cô, cô không yêu cầu xa vời để anh sẽ biết ngày sinh nhật
của mình, cũng chỉ hi vọng có thể giống như thường ngày mỗi ngày đều có
thể nhìn thấy anh, cùng anh gần gũi ở bên nhau. Nếu anh đi công tác rồi, trong căn nhà lạnh lẽo vắng ngắt này còn lại chỉ có mỗi một mình mình
mà thôi, cô sẽ cảm thấy rất cô đơn và tủi thân.
Đàm Dịch Khiêm muốn lên tiếng giải thích, "Bà xã...."
Hạ Tử Du giận dỗi đứng bật dậy, "Được rồi, được rồi.....Anh chỉ cần nói
cho em biết là anh phải đi mấy ngày thôi, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh
về là được." Dù cho không vui nhưng cô cũng phải tôn trọng anh, cô là vợ của anh thì phải biết thông cảm cho anh.
Đàm Dịch Khiêm cũng đứng dậy theo, nhỏ giọng từ tốn nói, "Theo tình hình này mà đoán, có lẽ là mười ngày hay nửa tháng gì đó!"
"Cái gì? Mười ngày hoặc nửa tháng á?" Hạ Tử Du vừa nghe xong trong lòng chợt cảm thấy uất ức cực độ, "Đàm Dịch Khiêm, anh chỉ giỏi bỏ rơi em mà
thôi, hừ, đi đi, đi đi.....Cũng khỏi cần nói mấy lời căn dặn gì đó, em
tự biết rồi, phải ngoan ngoãn ở nhà nha, không được đi lung tung khắp
nơi....."
Nhìn khuôn mặt tức giận của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm không nén được nhếch môi nở nụ cười.
Ngay sau đó Hạ Tử Du lại ngồi phịch xuống cạnh bàn ăn, cầm lấy miếng bánh mì nướng người giúp việc mới vừa dọn lên cắn một cái rồi nhai ngấu nghiến.
Hạ Tử Du vốn nghĩ rằng Đàm Dịch Khiêm sẽ dài dòng nhắn nhủ vài ba tiếng,
ai ngờ Đàm Dịch Khiêm cứ như vậy xoay người bỏ đi một mạch.
Khóe
mắt nhìn thấy bóng lưng Đàm Dịch Khiêm thực sự rời đi, Hạ Tử Du càng
thêm dùng sức ngấu nghiến miếng bánh mì nướng trong tay, miệng thì lầm
bầm nói, "Cả ngày cứ nói thương yêu mình nhất, không nỡ xa mình.....
Bây giờ nói đi là đi ngay, hừ! Đàm Dịch Khiêm, em chán ghét anh nhất,
anh tốt nhất đi luôn đi đừng trở về nữa, còn lâu em mới thèm nhớ tới
anh!"
Hạ Tử Du vẫn chưa gặm hết miếng bánh mì nướng, trong đầu
liền nghĩ tới Đàm Dịch Khiêm đi công tác lần này thời gian có thể kéo
dài tới mười ngày nửa tháng, cô liền không đành lòng, vội bỏ lại miếng
bánh mì nướng đứng bật dậy chạy tới phòng khách.
đâu?"
Cô vẫn ngây thơ giống như một đứa con nít không lớn, thật
khiến người yêu thích, nhìn cô thế này Đàm Dịch Khiêm không khỏi mê mẫn, mấy giây sau mới trả lời, "Em nhìn sang đầu giường xem....."
Hạ Tử Du liếc mắt nhìn tới đầu giường, ngay lập tức trông thấy có vô số hộp quà nằm ở trên đó.
"Oa....."
Buông Đàm Dịch Khiêm ra, Hạ Tử Du nhảy nhào lên giường, cầm lên từng món quà
được đóng gói rất tinh xảo xinh đẹp, "Tại sao ở đây lại có nhiều quà như thế hả?" Hạ Tử Du đếm rồi lại đếm, những hộp quà lớn nhỏ có chừng 28
phần, hình như vừa đúng với số tuổi của mình.....
Đàm Dịch Khiêm cười nhạt không nói.
Hạ Tử Du cảm động hỏi, "Ông xã, những món quà sinh nhật từ nhỏ đến lớn anh đều bồi thường hết một lần cho em sao?"
"Em mở ra xem đi...."
"Dạ."
Vui thích mà cầm lên những gói quà, ngay sau đó Hạ Tử Du mở ra từng món một...
Những món quà đó đều là dựa theo từng thời gian độ tuổi của cô ấy mà mua, mỗi một món quà lần lượt được mở ra đều làm cô nhớ lại tuổi ấu thơ của
mình, khiến tâm trạng cô giờ phút này bùi ngùi xúc động vô hạn....
Cho đến khi tới lượt mở món quà thứ 28, cô nín thở mà mở nó ra.....
Vốn tưởng rằng từ những niềm vui bất ngờ mà nãy giờ anh mang đến cho mình,
thì trong món quà ở lần cuối cùng này chắc chắn anh sẽ còn tạo cho cô
nhiều vui mừng ngạc nhiên hơn nữa. Nào ngờ, khi món quà ấy được mở ra
lại làm cho cô sửng sốt không ít, "Nước hoa?"
Hạ Tử Du cầm lên chai nước hoa nghi ngờ nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, "Anh biết em không thích xài nước hoa mà."
Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống mép giường, ôm Hạ Tử Du vào lòng nói, "Em nhìn kỹ lại xem....."
Trên lọ nước hoa tinh xảo là nhãn hiệu ‘DX-2’....
Hạ Tử Du lập tức tỉnh ngộ, "Anh....."
Ngay sau đó, Đàm Dịch Khiêm kéo cô ngã nhào xuống giường....
"Á...."
Anh khàn giọng thì thào nói, "Bà xã, đến lượt em cho anh niềm vui bất ngờ rồi."
....
Sau khi xong chuyện Hạ Tử Du mới biết, sở dĩ hai ngày trước Đàm đại nhân
đây an phận thủ thường đó cũng chỉ là —— Để bảo tồn thực lực!