Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 383 : Miệng lưỡi ngon ngọt vì nhờ có em (2)
Ngày đăng: 18:17 19/04/20
Bên trong phòng làm việc, Đàm Dịch Khiêm nhàn nhãn dựa người vào ghế khoan thai nhấm nháp ly rượu đỏ trong tay.
Quý Kình Phàm đứng trước bàn làm việc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Đàm Dịch Khiêm ngước mắt liếc nhìn tới Quý Kình Phàm, thong thả nói, "Anh
muốn chuyển đến biệt thự của tôi không có vấn đề gì, nhưng mà nếu tôi để cho anh chuyển vào biệt thự, Đàm Tâm sẽ nghĩ em trai tôi đây đứng về
phía anh, chị ấy có thể sẽ hận tôi cả đời đấy."
Quý Kình Phàm
vung tay đấm mạnh lên mặt bàn một cái, "Đàm Dịch Khiêm, tôi bây giờ
không có thời gian đứng đây mà lôi thôi với cậu, hoặc là cậu để cho tôi
chuyển vào biệt thự, hoặc là tôi sẽ kể cho vợ cậu chuyện tình một đêm
năm đó của cậu với người phụ nữ khác trong buổi party!!"
Đàm
Dịch Khiêm xem thường nói, "Thật không may, trước đó vợ của kẻ hèn đã
thảo luận xong vấn đề này với kẻ hèn rồi, căn bản cái này đối với kẻ hèn không tạo nên được bất cứ uy hiếp gì!"
Quý Kình Phàm chống hai
tay lên mặt bàn, nghiêng người liếc nhìn Đàm Dịch Khiêm "Vậy cậu có thảo luận với vợ yêu của cậu chuyện sau đêm đó không? Đêm hôm đó cực kỳ thỏa mãn khiến cô X đó nhớ mãi không quên, ngày nào cũng ôm ấp yêu thương
ngã vào lòng cậu, nhìn cậu có vẻ chính nhân quân tử thế mà lại mấy lần
để cô X đó ở lại phòng mình chỉ để phát tiết mà thôi.....Tôi biết rõ
lúc ấy tổng giám đốc Đàm mới tiếp nhận Đàm thị cho nên áp lực rất lớn,
lại phải quan tâm đến cả việc học, thỉnh thoảng cần buông lỏng một chút
là chuyện đương nhiên.....Nhưng mà nếu như vợ cậu biết được chuyện này, tối nay không biết tổng giám đốc Đàm cậu có ngủ ngon được nữa hay không đây?"
Đàm Dịch Khiêm vốn dĩ nhàn nhã thong dong giờ lại nhíu mày.
Quý Kình Phàm thu quả đấm lại, lạnh nhạt cười cười, "Tôi biết rõ vợ cậu rất tin tưởng tổng giám đốc Đàm cậu, nhưng, nếu như cô ấy không tin, vậy
tôi sẽ đưa cô ấy họ tên của cô X kia để tham khảo một chút, mặc dù tổng
giám đốc Đàm cậu bây giờ ngay cả đến mặt mũi cô ta cũng không nhớ nổi,
nhưng tôi lại nhớ rất rõ ràng, dù sao người phụ nữ xinh đẹp kia cả tôi
và Robert đều không theo đuổi được, cô ta cố tình coi trọng cậu thôi.... Tất cả phụ nữ đều rất hẹp hòi, cho dù tổng giám đốc Đàm cậu có giơ tay
lên trời mà thề, vợ cậu chắc cũng sẽ không cho qua chuyện này dễ dàng
thế đâu, coi như sau này tổng giám đốc Đàm có thể chiếm lại được sự tin
tưởng của vợ mình, nhưng có lẽ cũng không thể vui vẻ đắc ý như bây giờ
đâu nhỉ?"
Đàm Dịch Khiêm để ly rượu xuống, mắt lạnh đảo quanh
lạnh lùng nói, "Phá hoại gia đình người khác sau này chết là phải xuống
địa ngục đấy!"
Quý Kình Phàm dường như đã chờ đợi những lời này
của Đàm Dịch Khiêm, vỗ tay cái bốp cười nói, "Tổng giám đốc Đàm nói câu
"Bà xã, tối nay lại để cho anh ngủ trên sofa à? Anh có thể ngủ trên giường với em được không...."
"Bà xã, hôm nay anh về muộn, có nhớ anh không?"
....
Những câu này hình như ngày nào anh cũng nói bên tai cô, giờ phút này lại không khỏi tràn ngập trong tâm trí cô.
Đàm Tâm không hiểu sao lại phiền não bịt tai lại tự lẩm bẩm, "Quý Kình Phàm, anh hãy cút ra xa một chút cho tôi!!"
Mặc dù miệng thì mắng, nhưng trong đầu cô không kìm được mà thoáng qua một ý nghĩ....Nhưng mà, cô và anh đã hơn một tuần không gặp mặt rồi, trong
thời gian này anh lại không hề xuất hiện trước mặt cô, cũng không còn
gọi điện cho cô nữa, không phải là anh cứ thế mà bỏ qua đấy chứ?
Trời ạ....
Sao mình lại có ý nghĩ như thế chứ? Mình hận anh ta còn không kịp.....Mình còn lâu mới để ý đến chuyện có ở bên anh ta nữa hay không!!
Đàm Tâm cảm giác đáy lòng mình dường như đang tồn tại cả hai người, một bên ma quỷ, một bên Thiên Sứ, một vẫn mãi kiên trì với chuyện chín năm
trước anh đã làm chuyện không bằng cầm thú ấy đối với cô, khiến tình cảm của cô và Robert không lý do mà lụi tàn, một lại đang mãi nhớ đến hình
ảnh anh ân cần đối với cô....
Đàm Tâm cảm thấy đầu mình sắp nổ tung ra rồi....
Lúc này, tiếng gõ cửa ở bên ngoài vang lên.
Cốc, cốc, hai tiếng gõ rất có quy luật.
Nghĩ đến dạo này bà Hạ thường hay tìm cô nói chuyện, vì vậy cô không hề suy nghĩ mà mở cửa phòng ra
Thế nhưng, phút giây cửa phòng được mở ra, bóng dáng cao lớn anh tuấn đứng
sừng sững trước của lại khiến cô phải hít vào một hơi thật mạnh,
"Anh...."
Vẫn là sự cợt nhả như ngày thường, thật giống như
chuyện không vui trước đó chưa hề xảy ra, Quý Kình Phàm vô cùng thân mật nói, "Bà xã, nghe nói gần đây em ăn không ngon, anh có mua bánh ngọt
quả phỉ mà em thích nhất này....."
Đàm Tâm giật lấy hộp bánh quả phỉ thẳng tay ném sang một bên, tức giận nói, "Quý Kình Phàm, ai cho anh đến nơi này?"
Khóe miệng Quý Kình Phàm cong lên thành một nụ cười, "Là em chứ ai nữa, anh
cảm nhận được những ngày anh không ở bên cạnh em, em đang bắt đầu nhớ
tới anh rồi."