Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 384 : Muốn cô tiến lên phía trước để rồi rơi vào tay giặc

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


"Anh.....Anh không biết xấu hổ à."



"Dù có mất mặt hơn nữa thì anh cũng vẫn muốn có em."



Quý Kình Phàm đi đến gần bên Đàm tâm, vươn tay muốn kéo cô lại ôm vào trong lòng mình.



Cũng may cô đã kịp thời né tránh, cô tức giận nói, "Đây là chỗ riêng tư, anh đi ra ngay cho tôi, bằng không tôi sẽ nói với bác Hạ báo cảnh sát đấy."



Tuy không ôm cô gái mà mình yêu thương như trong trong dự tính, thế nhưng

Quý Kình Phàm cũng không hề thấy thất vọng, đôi mắt lấp lánh tia sáng

giảo hoạt của anh nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Đàm Tâm, vẫn giữ vẻ nhàn nhã vốn có nói, “Thật xin lỗi, em trai em cũng chính là người

mà em nói là tổng giám đốc Đàm anh minh thần võ kia đã đồng ý cho anh

chuyển vào đây, cho nên anh không được tính là tự xông vào nhà dân

đâu.”



"Dịch Khiêm?" Đàm Tâm thật khó có thể khó tin. Biết rõ người chị này đang bị bắt nạt lại còn đi giúp đỡ người ngoài?



Đúng lúc này, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.



Là dì Lưu giúp việc.



"Thưa cậu Quý, xin hỏi hành lý của cậu muốn để ở đâu đây ạ?"



Quý Kình Phàm quay đầu lại cười với dì Lưu rồi nói, "Dì hãy mang vào trong phòng này đi."



Dì Lưu gật đầu, "Dạ được "



Ngay sau đó, mấy người giúp việc đem hành lý của Quý Kình Phàm chuyển đến phòng của Đàm Tâm.



Đàm Tâm nhìn thấy đống đồ của Quý Kình Phàm lần lượt được chuyển vào trong

tầm mắt của mình, cơn tức giận trong người cô hừng hực bốc lên, "Quý

Kình Phàm, anh lập tức cút ngay cho tôi, nếu không thì đừng trách tôi

không khách sáo đấy."



Quý Kình Phàm như không hề nghe thấy mà

ngồi xuống chiếc ghế sofa được đặt ở giữa phòng, rất vô lại nói, "Anh sẽ không đi đâu hết, anh chỉ ở nơi nào mà có em thôi."



Đàm Tâm tức giận xách lên hành lý của Quý Kình Phàm dự định ném nó ra ngoài cửa phòng.



Quý Kình Phàm không hề ngăn cản cô mà còn đứng dậy dùng giọng ôn hòa như cũ nói, "Hành lý rất nặng, em vác không nổi đâu."



Đàm Tâm đổi sang kéo hành lý.



Có lẽ vì cô quá mức nôn nóng chỉ nghĩ đến việc đem hành lý của Quý Kình

Phàm quẳng ra ngoài, nhưng không ngờ ngay lúc này chiếc vali hành lý lại bị bật mở ra, chỉ trong nháy mắt đống đồ ở bên trong bị rơi hết ra bên

ngoài.



Mới đầu Đàm Tâm cũng không để ý, nhưng khi nhìn kỹ lại

đống đồ bên trong hành lý bị rơi ra ngoài thì cô bỗng dưng sửng sốt cứng đờ đứng ngay đơ tại chỗ.



"Cái này……"



Đúng vậy, đống đồ rơi ra ở trước mặt đều là từng xấp hình ảnh của cô.



Nói không chừng chỗ ảnh rơi xuống trước mặt cô ướng chừng phải lên đến hơn

100 tấm, hơn thế nữa, cô còn phát hiện ra số ảnh bị rơi ra trước mặt cô

chỉ là một phần nhỏ nhỏ bên trong cái vali đó, bởi vì bên trong vali ấy
chặt lấy anh làm nũng nói, "Ông xã, em muốn thương lượng với anh một

việc....."



"Ừm."



Cô vợ bé nhỏ này của anh chỉ lấy lòng anh khi có việc nhờ anh mà thôi.



"Em muốn tổ chức một bữa tiệc trong khách sạn nhà mình."



Đàm Dịch Khiêm hơi nhíu mày hỏi, "Hử?"



Hạ Tử Du ấp úng nói, "Ý nghĩa của buổi tiệc này em sẽ nói cho anh biết

sau, tóm lại anh phải đồng ý với em, mọi chuyện của buổi tiệc này nhất

định phải cho em sắp xếp...."



Đôi mắt đen ranh mãnh của Đàm Dịch Khiêm híp lại, "Em đang muốn giúp cho Quý Kình Phàm?"



Hạ Tử Du chợt ngước mắt lên kinh ngạc nhìn chồng mình, "Anh....Anh biết ư?"



Đàm Dịch Khiêm nhếch môi, "Bà xã, dạo gần đây em quan tâm đến chuyện của bọn họ không ít nhỉ."



Hạ Tử Du lầu bầu nói, "Em nghe mẹ nói sau khi Quý Kình Phàm chuyển vào

biệt thự mặc dù chị Tâm không còn mâu thuẫn với Quý Kình Phàm như trước

nữa, nhưng cũng không thèm để ý gì tới Quý Kình Phàm.... Em muốn tạo một cơ hội để giúp cho hai người họ."



Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm liền

tối sầm lại, "Bà xã, em hãy thành thật nói cho anh biết, ý kiến tổ chức

buổi tiệc này là do em nghĩ ra hay là do Quý Kình Phàm bảo em giúp một

tay?"



“Ơ...." Tại sao cái gì mình cũng chẳng lừa được anh ấy nhỉ? "Thôi được rồi, để em nói....Là Quý Kình Phàm đó, anh ta nói anh ta

muốn tổ chức một bữa tiệc, bởi vì có chút đặc biệt nên không thể sắp xếp ở bên ngoài được, cho nên muốn mượn khách sạn ‘LLD’ của anh dùng một

chút."



Đàm Dịch Khiêm xoay người đi, cao giọng nói, "Em bảo anh ta đến nói trực tiếp với anh!"



Hạ Tử Du với theo nói, "Này, sao anh lại có thể keo kiệt như thế chứ…..Anh ấy là bạn của anh mà, anh giúp đỡ cho anh ấy thì cũng có làm sao đâu

chứ?"



Đàm Dịch Khiêm thả người xuống ghế sofa, khoan thai nới

lỏng chiếc cà vạt trên cổ mình hờ hững nói, "Em hãy nói thẳng cho anh

biết, anh là người ghi thù."



Hạ Tử Du nghi hoặc hỏi, "Anh ghi thù chuyện gì?"



Cô đương nhiên không biết Quý Kình Phàm đã dùng chuyện chín năm trước để

‘uy hiếp’ anh...Đàm Dịch Khiêm đương nhiên là phải đòi lại món nợ này của Quý Kình Phàm rồi.



Đàm Dịch Khiêm cười cười nói, "Em không cần thiết phải biết đâu...."



"Vậy anh giúp hay là không giúp đây?"



Đàm Dịch Khiêm nói sang chuyện khác, "Bà xã, em đến đây để anh ôm em một chút....."



Hạ Tử Du đi tới, lập tức bị Đàm Dịch Khiêm kéo vào trong ngực, "Ưm...." Môi cũng ngay lập tức bị lấp kín.