Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 387 : Sự ngọt ngào hạnh phúc (Kết thúc)

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


Quý Kình Phàm lại nâng khuôn mặt xinh đẹp của Đàm Tâm lên, tiếp tục cuồng nhiệt hôn lên đôi môi cô....



Một loại cảm giác vui thích khác thường không thể nào kiềm chế được sôi

trào lên trong họ, cả hai đều có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng ẩn dưới cơ thể của đối phương....



"Ưm.....Buông... Ra...." Đột

nhiên cô dường như đã tỉnh táo lại theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng

dù có cố gắng cỡ nào đi nữa thì anh vẫn dùng cơ thể cường tráng của mình mà vững vàng kìm chế được cô.....



Anh dỗ ngọt nói, "Em đã quên chuyện muốn cùng anh sinh một cô công chúa nhỏ rồi sao?"



Chất cồn lần nữa xâm nhập vào ý thức của cô, mơ màng lắp bắp nói, "Công chúa nhỏ ư.... Phải rồi... Em thật sự muốn có một cô công chúa bé nhỏ...."



Đạt được như ý muốn anh hé miệng cười, đưa tay cởi ra chiếc cúc áo lót nho

nhỏ của cô, dùng ngón tay thay thế ánh mắt du ngoạn quanh quẩn đỉnh tròn săn chắc đáng yêu như nụ hoa kia, vòng eo mảnh khảnh cùng đôi chân thon dài, không hiểu sao giống như người đã được sắp đặt sẵn để định tội cho anh, rất phù hợp với khát vọng trong lòng anh.



Bất thình lình,

bàn tay to lớn ấm áp của anh lần tìm vào trong đáy quần lót màu trắng

của cô, lấy đầu ngón tay thăm dò tiến vào vùng cấm địa mềm mại được ẩn

giấu sau lớp vải mỏng manh kia.



"Ưm....."



Cô bất chợt mở

to hai mắt, dường như cảm nhận được nơi cấm địa không muốn bị người khác chạm vào của mình thế nhưng giờ phút này đang mặc cho ngón tay anh trêu đùa....



"Anh...."



Cô loáng thoáng có thể nhận ra người

đàn ông giờ phút này đang ở trên người mình nhưng không còn sức để chống trả nữa, bởi vì ngón tay thon dài của anh đang từ từ khai phá ở từng

nơi mềm mại trong cơ thể cô, mới đầu còn khô ráp nhưng dần dần cũng ẩm

ướt dễ chịu, cô biết đó là phản ứng chân thật nhất của mình.



Quý

Kình Phàm ngậm mút nụ hoa mềm mại đáng yêu trước ngực cô, dùng đầu lưỡi

liếm nhẹ, đôi môi cũng không ngừng bú mút, đồng thời tăng nhanh tốc độ

trêu chọc vườn hoa ẩm ướt trong cô, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay thon

dài xâm nhập vào cửa vườn hoa nhỏ hẹp của cô, kế tiếp lấy đầu ngón tay

lần lượt mơn trớn mỗi một tấc thịt non nhạy cảm trong đó, chất nước nhờn dào dạt cuồn cuộn không dứt mà chảy tràn ra ngoài.



“Đừng.....”



Đàm Tâm không ngừng vặn vẹo uốn éo, cô có cảm giác cơ thể mình như sắp nổ

tung ra vậy! Cô nghĩ mình sắp không thở nữa rồi, rõ ràng muốn tránh né

khỏi anh nhưng lại không có chút sức nào, rõ ràng là mở miệng cầu xin

anh hãy dừng tay nhưng một chữ cũng không thốt nổi nên lời!



Trông thấy phản ứng này của cô, niềm kiềm hãnh của người đàn ông trong anh

cũng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, tốc độ nơi ngón tay của anh tăng nhanh

thỏa thích trêu chọc vào sâu tận bên trong, hơn nữa còn tăng tốc rút ra

chọc vào.



"Á....."



Bất bình thình cô bị động tác tăng tốc của anh dọa cho phát hoảng, bàn tay trắng muốt mềm mại như muốn ngăn

lại anh nhưng lại vô lực vắt lên bờ vai rộng vững vàng của anh, nhìn

xuống mơ hồ có thể thấy được bàn tay to lớn của anh đang liên tục ra vào phía trong đáy quần lót của mình, còn có đồi núi khe nước mềm mại đang

mập mờ phập phồng.



Được một lúc thì Quý Kình Phàm rút tay ra khỏi cơ thể cô, trở ngược lên phía trên gặm cắn hõm vai và bờ vai của cô,

cảm nhận được hạ thể của mình đã vì phản ứng của cô mà trỗi dậy, anh

dùng vật nam tính của mình chống lên người cô.



Hình như Đàm Tâm

cũng ngay tức khắc nhận ra có một vật cứng rắn mạnh mẽ chọc vào người

mình, vật ấy run lên bần bật rồi đột nhiên trượt qua ngang eo khiến cô

trăn trở lòng dạ không yên, không còn kịp suy nghĩ nữa cô liền đưa tay

đẩy anh ra, giùng giằng muốn trở người bước xuống giường.



Tay mắt lanh lẹ như anh đời nào chịu để cô trốn chạy dễ dàng như vậy, một cái

vươn tay đã lôi được cô trở về, rồi lần nữa đè cô nằm dưới cơ thể mình.



Cô khẩn trương nhìn chằm chằm anh, rốt cuộc cũng thấy rõ ràng bộ mặt điển

trai của người đang ở trên mình, cô không dám tin thốt lên, "Quý....Quý

Kình Phàm?"



"Phải, là anh...." Anh cất giọng khàn nặng nề đáp lại cô, hai chân thon dài giống như gọng sắt nhấc qua kìm lại ở hai bên eo

cô, cô còn chưa kịp suy nghĩ ra trước đó đã xảy ra chuyện gì thì anh đã

cúi đầu lần nữa ngăn lại bờ môi mềm mại của cô, đoạt hết chất lỏng ngọt

ngào trong miệng cô.



Cô bỗng cảm thấy hơi thở trong phổi đang dần dần thưa thớt, cơ thể cũng càng lúc càng vô lực, ý thức dần dần trở nên mơ hồ....



Quý Kình Phàm nhếch môi cười, kết thúc nụ hôn triền miên với cô, đột nhiên

bàn tay to vươn ra lột bỏ chiếc quần lót lụa mềm sớm đã vô cùng ẩm ướt.



Đàm Tâm bật thét lên, chưa kịp có thêm phản ứng gì thì anh đã giựt phắt nó ra khỏi hai chân của cô....



Giờ này khắc này anh chỉ biết có một điều, anh rất muốn cô!



Cả người bị anh giam giữ, cô vô cùng sợ hãi lại chỉ có thể không ngừng

giãy dụa cơ thể của mình, nhưng không ngờ lại càng ma sát gần hơn vật

đang cương cứng giữa hai chân anh, điều này đối với anh mà nói, đã tạo

thành một loại kích thích khác trực tiếp hơn, hơn nữa còn rất mãnh liệt.



"Quý Kình Phàm.....Đừng mà...."



Cô dùng chút ý thức còn sót lại để ngăn cản anh.



Thế nhưng giờ đây anh đã không còn lý trí để dừng lại được nữa, cúi người

nhấc cặp mông trắng muốt xinh xắn của cô lên, dùng mũi giáo nhọn nóng

bóng của mình chống lại nơi mềm mại của cô.



Cô trợn lớn hai mắt,

dường như cũng đã biết bản thân vốn không còn sức ngăn cản nữa, mà ở vào giờ khắc này, bàn tay to lớn của anh đang kiên quyết đè lại bờ mông

tròn trịa trắng nõn của cô, thúc mạnh vật nam tính của mình vào thật sâu trong cơ thể cô....



"Á.... Đau quá....."



Cơ thể suốt

chín năm qua không có ai chạm đến, nay bỗng nhiên giống như bị một đường lưỡi dao bén nhọn xỏ xuyên qua người. Trong chớp nhoáng, trong đầu cô

lại hiện lên rõ mồn một vào cái đêm của chín năm về trước....



Cũng cứng rắn và to lớn như thế, tùy sự đau đớn này không sánh bằng với đêm

hôm đó nhưng cũng khiến cô khó có thể chịu đựng nổi....



"Lấy... Ra đi!"



Cô đau đến nỗi dồn sức muốn hất anh ra.



Thế nhưng anh lại hôn lên gò má ửng hồng của cô thì thào nói, "Anh sẽ làm chậm lại...."



"Đừng...."



Nhưng giờ khắc này làm sao anh có thể chiều theo ý cô được, hạ thể hùng dũng

vốn chưa hoàn toàn tiến vào đột nhiên đẩy mạnh một phát trọn vẹn lắp đầy trong cô.



"Quý Kình Phàm!" Cô đau đến mức nhíu chặt hai hàng

mày, cảm giác say trước đó ngay lập tức bay mất sạch, cô dùng tay nện

liên tục lên người anh.



"Đừng sợ, anh bảo đảm một chút sẽ không còn đau nữa." Chín năm trước anh cũng đã an ủi cô như vậy.



Cô bỗng nhớ tới nỗi đau đớn dữ dội trong cái đêm ở chín năm trước, cô càng chống cự kịch liệt, "Anh còn gạt người....Đi ra ngoài cho tôi...." Mười ngón tay của cô bấu thật chặt vào da thịt trên cánh tay anh, cố gắng

ngăn cản bảo anh dừng lại.



Thế nhưng anh lại không hề tỏ ra mảy may đau đớn một chút nào, vừa thì thầm bên tai cô vừa từ từ di chuyển ra vào.



Động tác của anh chầm chậm mà kiên định, kiên nhẫn từng chút đi sâu vào, dần dần về sau, sự đau đớn vì bị vật nóng bỏng ma sát dường như đã hoàn

toàn không còn nữa mà thay vào đó chính là niềm khuây khoả cùng vui

thích giống như lên Thiên Đường vậy....



Anh cố dằn lại, đợi đến

khi thấy rõ cô đã thả lỏng cơ thể không còn căng thẳng nữa, rốt cuộc

không thể nào khống chế nổi nữa, bỗng chốc như dã thú hồi phục tinh lực

vùi sâu vào trong người cô, bắt đầu kịch liệt tăng tốc chuyển động.....



....



Sau đó, bất kể cô có cầu xin tha thứ hoặc rên rỉ đáng yêu như thế nào đi nữa, anh cũng không hề nể mặt mà buông tha cô.....



Hễ mỗi lần cô tưởng rằng đây đã là lần cuối cùng rồi thì anh luôn là người quấn lấy khiến cô phải tỉnh lại, cứ thế hết lần này tới lần khác bắt cô cùng trầm luân với anh....



Suốt một đêm này, anh cũng không còn đếm nổi mình đã muốn cô bao nhiêu lần.....



--- --------



Hôm sau.



Cả đêm mệt mỏi khiến Đàm Tâm ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau mới mù mờ ngơ ngác tỉnh dậy.....



Kéo theo tấm chăn ngồi dậy, cô cảm thấy đầu vẫn còn hơi đau đớn, đưa tay

day day huyệt thái dương, đột nhiên nửa người dưới truyền đến từng trận

đau nhức rõ rệt. Đôi môi mấp máy kinh hãi, suy nghĩ lại bỗng giật mình,

những hồi ức về đêm hôm qua ngay lập tức giống như một đoạn phim đang

chiếu chậm lại ở trong đầu cô....



"Á!!"



Cô sợ hãi lớn

tiếng thét lên, có vẻ như không dám tin về những hình ảnh mình vừa nhớ

lại của tối hôm qua, cô lập tức xốc chăn lên nhìn xuống cơ thể mình.



Toàn bộ trần như nhộng, không mảnh vải che thân....


được từ người tài xế taxi kể lại thôi, hình như là một người đàn ông lái chiếc xe kiểu thể thao màu vàng á, mà cũng còn rất trẻ...."



Xe thể thao màu vàng?



Cô nhớ được Quý Kình Phàm cũng có một chiếc xe thể thao màu vàng, bởi vì màu này rất bắt mắt nên lúc đó cô liền nhớ rất rõ.



Rốt cuộc Đàm Tâm cũng không thể tiếp tục tỉnh táo được nữa, cô lấy điện

thoại di động ra muốn gọi cho Quý Kình Phàm, thì chợt phát hiện ra chiếc điện thoại di động tối hôm qua đã xạc pin rất đầy rồi thế nhưng lúc này lại mảy may không có tín hiệu gì.....



Đàm Tâm đành phải bước tới dùng điện thoại nhà bấm lưu loát chuỗi số điện thoại của Quý Kình Phàm. Nếu như không có lần bấm vào số của anh dễ dàng này, cô thật không nghĩ tới mình lại có thể nhớ rõ số điện thoại di động của anh rõ ràng rành

mạch như thế.....



‘Xin lỗi, số máy của quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.....’



Sắc mặt của Đàm Tâm lập tức tái nhợt, cô vội vàng hấp tấp gọi đến nhà anh

định gặp vợ chồng họ Quý hỏi xem anh thế nào, thế nhưng người làm bên đó lại nói hai người cũng vừa mới đi ra ngoài rồi....



Không có tin

tức của Quý Kình Phàm, Đàm Tâm giống như đã thực sự bị đả kích cực độ,

ngay sau đó, cô điên cuồng lao ra khỏi cửa nhà họ Đàm như tên bắn.....



....



Chạy tới đường XX, Đàm Tâm quả nhiên trông thấy những mảnh vụn của chiếc xe

thể thao màu vàng rải rác khắp nơi ở giữa đường, nhân viên vệ sinh đang ở đó dọn dẹp....



Đàm Tâm vội vàng nhảy xuống xe, chạy như bay tới chỗ nhân viên vệ sinh.....



"Xin hỏi nơi này có phải vừa xảy ra tai nạn giao thông hay không, còn có người đàn ông rất trẻ đã bị đụng bị thương?"



Nhân viên dọn đường chỉ phụ trách dọn dẹp hiện trường, vì thế cũng không

biết trước đó có phải đã xảy ra tai nạn hay không vì vậy lắc lắc đầu

nói, "Tôi không biết, nhưng xe cũng đã vỡ tan tành thế này thì chắc chắn đây là một vụ tai nạn giao thông rất nghiêm trọng rồi."



Tai nạn rất nghiêm trọng?



Không đâu.....



"Cố có biết người đó đã được đưa đến bệnh viện nào không?"



"Tôi không biết....."



"Tôi muốn cô phải nói cho tôi biết.... Mau nói nhanh đi...."



Nhân viên dọn đường cho rằng người phụ nữ trước mắt này chắc là bị điên rồi, vì vậy mặc kệ cô không thèm để ý tới nữa.



Nước mắt từ trong hốc mắt Đàm Tâm trượt ra, cô sốt ruột tóm lấy từng người

qua đường hỏi thăm. Bỗng dưng, một chiếc xe thể thao màu vàng dừng lại

ngay sát cạnh chân cô.



Sau đó là tiếng thắng xe truyền tới.



Đàm Tâm theo phản xạ xoay người lại, trông thấy bên trong cửa kính xe chính là một khuôn mặt điển trai mà trong đầu cô đang cực kỳ lo lắng.



Quý Kình Phàm làm bộ ngạc nhiên hỏi, "Bà xã, sao em lại ở chỗ này?"



Nhìn thấy Quý Kình Phàm, nước mắt Đàm Tâm lập tức như suốt ào ạt mãnh liệt rơi xuống.....



Quý Kình Phàm liền phát hoảng vội vàng nhảy xuống xe, đỡ lấy dáng người mảnh mai của Đàm Tâm hỏi, "Bà xã, sao lại khóc?"



Đàm Tâm nhào vào lòng Quý Kình Phàm, vung tay đấm loạn xạ lên lồng ngực

anh, "Cái tên khốn kiếp nhà anh.....Sáng giờ anh đã đi đâu hả?"



Quý Kình Phàm giơ lên hộp bánh ngọt trong tay, "Hôm nay là Chủ nhật, người

đứng đợi xếp hàng rất nhiều, mãi tới giờ anh mới mua được!"



Hai

mắt đẫm nước Đàm Tâm ngước nhìn hộp bánh ngọt trong tay Quý Kình Phàm,

đột nhiên vươn tay dùng sức ôm chặt lấy Quý Kình Phàm, "Anh là đồ

ngốc....."



Rất lâu, rất lâu về sau đó, Đàm Tâm cũng giống như Hạ Tử Du, mãi đến khi tình cảm của Đàm Tâm và Quý Kình Phàm đã tới thời

điểm chín muồi, thì Đàm Tâm mới vỡ lẽ trận ‘tai nạn giao thông’ ngày

hôm đó hóa ra không phải là trùng hợp....



--- ------ ---



Tại Male, một năm rưỡi sau….



Hai người đàn ông điển trai đến mức có thể khiến cho nhiều người đẹp mặc

bikini tại bãi biển phải thầm thốt lên xuýt xoa khen ngợi, giờ phút này

đang mang kính đen ung dung nhàn hạ ngồi dưới tàn dù che nắng uống nước

dừa.



Xa xa, có hai người phụ nữ bị hai ông chồng mình kiên quyết

bắt mặc bikini như đồ ngủ đang mỗi người dẫn theo một đứa bé trai đã

biết đi chập chững đùa giỡn trên bờ cát, còn một cô gái nhỏ trắng trẻo

xinh xắn thì đang nhu mì ngồi bên cạnh đám thành cát, có vẻ cũng cực kỳ

cao hứng với món đồ chơi này.



Lúc này, có một người đàn ông ôn

tồn nho nhã xách theo một giỏ thức ăn dành cho những cuộc đi dã ngoại,

trên tay còn bế theo một bé con miệng đang ngậm núm vú cao su tới chỗ

hai người đàn ông nọ.



"Tôi nói hai người nha, mấy người rốt cuộc

có chút đạo đức công cộng nào hay không đây? Dẫn theo cả nhà con cái tới chỗ tôi ăn không ở không còn chưa tính, bây giờ lại còn coi tôi là bảo

mẫu cho mấy người nữa, có thật không vậy?"



Không sai, người vừa

lên tiếng chính là Robert, mà giờ khắc này ung dung điềm tĩnh ngồi dưới

dù che nắng mà uống nước dừa chính là tổng giám đốc Đàm đại nhân và nhà

ngoại giao cao cấp Quý đại nhân.



Hai mắt dưới tròng kình mát của

Đàm Dịch Khiêm lập tức xẹt qua gương mặt của Robert, sau đó đứng thẳng

người dậy nhận lấy túi đồ ăn trong tay Robert, bắt đầu bỏ đi thẳng về

hướng vợ yêu đang cùng đám con chơi đùa, "Bà xã, trái cây em muốn ăn có

rồi đây...."



Quý Kình Phàm thì bế lại cô con gái vừa mới tròn

một tuổi khỏi lòng Robert, yêu thương hôn một cái lên gương mặt non nớt

của con gái, bế lại con gái rồi đi về hướng vợ yêu của mình cũng chính

là Đàm Tâm.



Còn lại một mình Robert anh liền ngồi xuống tán dù

che nắng, ánh mắt ở sau lớp kính râm vô cùng dịu dàng lẳng lặng nhìn về

một nơi ở phía trước.



Đúng vậy, nửa năm trước sau khi tình trạng

sức khỏe của ba anh có chuyển biến tốt, anh lại lần nữa quay trở lại

Male tiếp tục kinh doanh việc làm ăn khách sạn của mình....



Anh

đã hứa với ba mình chắc chắn có ngày anh sẽ tiếp nhận sự nghiệp của gia

tộc ở Riyadh, nhưng điều kiện đầu tiên để anh đồng ý là trước hết phải

xóa bỏ hôn ước với người phụ nữ mà anh đang đính hôn hiện tại.....



....



Cắn một miếng xoài giòn tan vào trong miệng, Liễu Nhiên ngước đầu lên nhìn

mẹ mình nói, "Mẹ, nãy giờ ba nuôi vẫn luôn nhìn mẹ kìa!"



Hạ Tử Du ngồi xổm người xuống, lấy tay lau đi vài hạt cát nhỏ nơi khóe miệng cho Liễu Nhiên, yêu thương nói, "Ba nuôi con là đang nhìn con đấy, con xem

con nè, chơi đến mặt mũi lem luốc y hệt như con mèo nhỏ luôn rồi, sao

không chịu rửa mặt...."



Liễu Nhiên đưa miếng xoài trong tay tới

gần miệng mẹ cô bé nói, "Mẹ, xoài ba mang tới rất ngọt á, mẹ có muốn ăn

thử một miếng hay không?"



"Được...."



Liễu Nhiên có sở

thích ăn xoài là được truyền từ Hạ Tử Du, Hạ Tử Du đang muốn há miệng

cắn một cái món trái cây mà mình yêu thích, nhưng bất ngờ đột nhiên cô

lại vì mùi của trái xoài này mà cảm thấy buồn nôn.



"Ọe...."



Đàm Dịch Khiêm đang trải rộng mấy tấm vải lót để dọn thức ăn ra cho hai mẹ

con bỗng nhìn thấy thấy vợ yêu nôn ói kịch liệt, anh quẳng lại mấy thứ

trong tay ngay lập tức khẩn trương bước tới ôm lấy vợ yêu hỏi, "Bà xã,

em sao vậy?"



Hạ Tử Du bịt miệng lại, yếu ớt tựa vào người Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, em thấy rất khó chịu, rất là muốn ói....."



Đàm Tâm bế theo con gái đi đến gần hỏi, "Tử Du, có phải em bị cảm nắng rồi hay không?"



Chẳng biết Robert từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Hạ Tử Du, anh đưa tay lên sờ

trán Hạ Tử Du, rồi sau đó nhíu mày nói, "Không giống như bị cảm nắng

lắm...."



Đàm Tâm cũng không suy nghĩ thuận miệng hỏi, "Tử Du, mấy hôm trước em nói với chị kinh nguyệt tháng này của em chưa thấy tới,

ối.....Đừng nói là em đã mang thai nữa rồi chứ?"



"Hả?"



Trong cùng một lúc, Robert và Quý Kình Phàm mỗi người đấm một cái vào người

Đàm Dịch Khiêm, hai người còn ăn ý nói chúc mừng, "Chúc mừng cậu, Đàm

đại lợn giống....."



(HẾT TRỌN BỘ)