Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 86 : Rốt cuộc cũng biết được đáp án
Ngày đăng: 18:14 19/04/20
Anh ta vẫn như xưa, cao ngất, tuấn lãng. Còn cô trở nên ốm yếu bởi vì hai năm tai họa giam cầm.
Anh ta nhìn cô đi về phía mình, ánh mắt dần dần trầm xuống.
Cuối cùng cô đứng cách anh không đầy một mét.
Hương nước hoa nhè nhẹ hòa cùng hơi thở nam tính quanh quẩn nơi chóp mũi, hơi thở này vẫn khiến người ta mê luyến như trước kia, khiến người ta có
cảm giác an toàn, khiến người ta ỷ lại.
Hai năm qua cô luôn luôn
hi vọng một ngày nào đó có thể gặp lại anh, thậm chí cô đã mơ tới cảnh
hai người họ trùng phùng trong khung cảnh lãng mạn vô số lần. Cô sẽ
không để ý tới bất kì thứ gì khác chạy tới ôm anh thật chặt, kể với anh
những uất ức mà cô phải chịu suốt hai năm qua…
Đúng vậy, lúc này
cô thực sự muốn giang tay ôm anh thật chặt, hai năm cô phải trải qua
cuộc sống rất khó khăn, cô muốn cho anh biết cô đã đợi anh hơn bảy trăm
ngày, cô cũng muốn hỏi anh vì sao anh không tới thăm cô dù chỉ một lần….
Rất nhiều, rất nhiều điều từ đáy lòng cô đã chuẩn bị từ lâu để nói với anh, nhưng lúc này khi đối diện với anh trong gang tấc mà cô còn không có
dũng khí để bước đến gần anh hơn.
Ánh mắt của cô và anh chạm
nhau, có thể dễ dàng nhìn thấy trong đáy mắt cô ẩn giấu đau thương, cô
gắng hết sức để kiềm chế nước mắt.
Bỗng nhiên, cô ngây thơ đưa tay lau đi những giọt lệ, miễn cưỡng nín khóc mỉm cười “…..Đã lâu không gặp.”
Đàm Dịch Khiêm không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn cô đầy thâm trầm.
Cô đứng thẳng người, cất giọng bình tĩnh “Ngày em được thả tự do có đến
Đàm thị tìm anh nhưng mà nghe nói hai năm qua anh sống ở Mỹ, gần đây mới trở về.”
Anh hất mạnh tay cô ra, môi mỏng lạnh lùng, cất giọng quyết tuyệt “Đừng bao giờ ra vẻ người bị hại đứng trước mặt tôi, cô hãy nhớ, nước mắt của cô
không đáng tiền, nếu như muốn tranh thủ đồng tình không bằng hãy để dành nước mắt cho nửa đời cơ cực vất cả của cô đi!”
Không ngờ anh ta có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy, cô buông thõng hai tay, thân thể gần như không thể đứng vững.
Anh ta bước vào xe đóng cửa thật mạnh.
Cô mơ hồ, đôi mắt đẫm lệ, giây phút này cô vô cùng bi thương, như kẻ vô hồn.
Anh ta kéo cửa kính xe lên, đạp mạnh ga vọt đi nhanh chóng.
Chiếc xe lao đi cuốn theo cơn gió, khiến cô không thể đứng vững mà lảo đảo
vài bước, thân thể gầy yếu của cô thiếu chút nữa ngã xuống.
Anh ta nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô lảo đảo người không đứng vững, muốn đạp phanh xe dừng lại theo bản năng.
Nhưng lúc này trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh tấm lưng chằng chịt vết
thương của Đường Hân, cuối cùng anh lại nắm chắc tay lái nhấn ga đi
thẳng.
Cô nhìn theo chiếc xe dần biến mất, thân thể mềm yếu càng
lúc càng không chống đỡ nổi, cuối cùng, trước mắt cô tối sầm, không còn sức lực mà ngã xuống giữa đường.
Két…. Một chiếc xe hạng sang
đột nhiên phanh gấp lại, tài xế sợ hãi nhìn ông chủ ngồi phía sau, dè
dặt lên tiếng “Tổng giám đốc Kim, hình như phía trước có người….”
Người đàn ông nhẹ giọng “Xuống xem đi.”
Tài xế vội xuống xe.
Bỗng dưng, tài xế luống cuống quay lại xe báo cáo “Tổng giám đốc Kim, là một phụ nữ ngất trên đường…”