Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 87 : Khóc đến tan nát cõi lòng

Ngày đăng: 18:14 19/04/20


Hôm sau.



Sáng sớm, ánh bình minh chiếu vào phòng làm Hạ Tử Du còn đang ngái ngủ chậm rãi mở mắt.



Đập vào mắt cô chính là lọ hoa trắng, bức tường trắng và cách bài trí rất nhẹ nhàng của một căn phòng.



Cô gắng gượng muốn đứng dậy nhưng lại cảm thấy đầu óc mơ hồ và đau nhức.



Vừa đi vào phòng bệnh, viện trưởng Trần nhìn thấy cô đang gắng gượng muốn

xuống giường, vội vàng chạy tơi đưa tay đỡ Hạ Tử Du “Tử Du à, thân thể

con còn yếu không thể xuống giường.”



Hạ Tử Du yếu đuối bị đưa về

giường bệnh, cô nhìn viện trưởng Trần của trại trẻ mồ côi, không khỏi

thắc mắc “Viện trưởng, sao con lại ở đây?”



Viện trưởng Trần kéo

chăn cho cô, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sắc khí của cô, đau lòng nói “Nghe nói con ngất xỉu giữa đường, là một người có lòng tốt đã đưa con

đến bệnh viện….Trong di động của con chỉ có số điện thoại của bác, cho

nên bệnh viện đã báo cho bác.”



“Con…ngất xỉu ư?” Lúc này trong đầu mới thoáng nhớ lại chuyện hôm qua, hai tay cô vô thức nắm chặt ga giường.



Viện trưởng Trần khẽ thở dài “Haiz… lúc con sinh em bé ngay cả người chăm

sóc cũng không, cho nên thân thể mới yếu ớt như vậy. Bác sĩ nói con

thiếu dinh dưỡng, sau này con nhất định phải chăm sóc tốt cho bản

thân…Bác đã nấu canh dinh dưỡng, con cố gắng ăn một chút cho lại sức.”



Viện trưởng Trần múc chén canh cho cô, sau đó đỡ cô ngồi dậy “Uống chút canh đi…”



Hạ Tử Du không muốn uống chút nào cả, cô căng thẳng kéo tay viện trưởng Trần “Bảo Bảo đâu ạ?”



Viện trưởng Trần vỗ vỗ vai Hạ Tử Du an ủi “Con bé không sao, đang ở viện có cô Tả chăm sóc rồi.”
con chỉ là một đứa trẻ mồ coi hèn mọn, con không có tư cách thích anh

ta… Nhưng mặc dù biết anh ta không yêu con, con chỉ ở bên anh ta với

phận “thế thân”, con thật ngu ngốc còn muốn kết hôn với anh ta…. Biết rõ việc con bị bắt giam có liên quan tới anh ta, biết rõ hai năm qua anh

ta chẳng thèm quan tâm tới con nhưng lòng con lại tìm một lý do để

thuyết phục chính mình hộ anh ta…”



“Không có chuyện gì….không có chuyện gì nữa rồi….” Viện trưởng Trần không ngừng vỗ về tấm lưng run rẩy vì nức nở của Hạ Tử Du.



Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Hạ Tử Du đã dần trởi nên yếu ớt trong

tiếng nức nở “Lần đầu tiên con thích một người, còn cho rằng anh ta sẽ ở bên mình suốt đời…”



--- ------ ------ ----



“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?” Viện trưởng Trần lo lắng hỏi bác sĩ.



Bác sĩ nói “Cô ấy không còn gì đáng ngại, cái chính là cần nghỉ ngơi một thời gian….”



“Được rồi.”



Sau khi bác sĩ rời đi, viện trưởng Trần ngồi bên giường lẳng lặng nhìn Hạ Tử Du.



Trên gương mặt cô còn đọng lại nước mắt chưa khô, đây là lần đầu tiên viện

trưởng Trần thấy cô khóc thút thít đến tan nát cõi lòng như vậy.



Cho dù hồi còn sống trong trại giam bị các tù nhân khác bắt nạt, chế nhạo,

cho dù khi sinh con khó khăn gặp nguy hiểm…Hạ Tử Du cũng chưa từng rơi

nước mắt.



Một cô gái kiên cường như vậy, nếu không gặp đả kích rất lớn sẽ không thể nào để lộ vẻ yếu đuối như vậy.



Rốt cuộc đó là người đàn ông thế nào có thể đẩy cô đến bước tuyệt vọng như vậy?