Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 88 : Anh biết được họ có con gái

Ngày đăng: 18:14 19/04/20


Bên trong nhà họ Hạ, Đường Hân ngồi trên ghế sofa trong phòng không ngừng

bấm gọi một dãy số “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên

lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau….”



Bên tai lại truyền đến giọng nói chán ngắt kia, Đường Hân tức giận tắt điện thoại.



Trầm ngâm một lúc, Đường Hân lại bấm gọi một dãy số khác



Điện thoại vang lên giọng nói khàn khàn của người đàn ông “Vâng, Cô Đường ”



Đường Hân bình tĩnh, lên tiếng lạnh nhạt “Chuyện tôi bảo anh điều tra thế nào rồi?”



Người đàn ông trả lời kính cẩn “Hạ Tử Du đã ra tù được bốn ngày”



Đường Hân vắt chéo chân, bình tĩnh nói “Tôi muốn nghe kết quả cụ thể hơn.”



“Sau khi ra tù, mọi hành động của cô ta hết sức bình thường, nhưng mà….”



Đường Hân dường như cảm nhận được điều xấu, nhạy cảm hỏi “Nhưng mà cái gì?”



“Ngày hôm qua tổng giám đốc Đàm và cô ta gặp nhau.”



“Cái gì?”



“Chuyện này hình như là do quản gia Lưu nhà cô sắp xếp.”



Đường Hân kiềm chế cơn tức cố gắng giữ bình tĩnh “Anh có nghe thấy cuộc nói chuyện giữa của họ không?”



“Cô biết đấy, tôi không thể đứng gần họ, nhưng tôi nhìn thấy họ có xảy ra tranh chấp… Sau đó Hạ Tử Du ngất xỉu trên đường.”



Đường Hân chợt căng thẳng “Vậy lúc đó Dịch Khiêm ở đâu?”



Người đàn ông tiếp tục thuật lại “Tổng giám đốc Đàm tấp xe một chỗ khuất, chờ tới khi có người qua đường tới cứu Hạ Tử Du mới rời đi.”



“Khốn

kiếp, khốn kiếp.” Đường Hân mắng hai tiếng liên tiếp. Đột nhiên nghiến

răng gằn từng tiếng với người đàn ông kia “Tôi muốn anh theo kế hoạch
Hạ Tử Du kéo tay viện trưởng Trần “Viện trưởng, bác đã giúp đỡ con quá nhiều, con hi vọng con có thể tự trả số tiền viện phí.”



Viện trưởng Trần vỗ tay Hạ Tử Vi, cười hiền hậu “Mặc dù tiền lương ở trại

trẻ mồ côi không nhiều lắm, nhưng để trả viện phí hai ngày nằm viện cho

con thì bác không thiếu…. Nếu con cảm thấy đau lòng, vậy đợi sau này

kiếm tiền rồi trả lại cho bác.”



Hạ Tử Du hết sức cảm kích viện trưởng Trần, nhưng cũng chỉ biết dùng hành động để biểu đạt.



Sau khi viện trưởng Trần rời đi, Hạ Tử Du mệt mỏi dựa vào đầu giường vì thân thể quá suy yếu, mí mắt dần trĩu nặng.



Trong căn phòng tĩnh lặng chợt vang lên “Có phải cô định giấu giếm chuyện tôi đã có con cả đời không?”



Cô nghe được giọng nói quen thuộc, đột nhiên giật mình mở mắt ra.



Cô còn tưởng rằng mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, mở mắt ra lại thấy trước

mắt chính là người đàn ông mà cô không hề chuẩn bị tinh thần để đối mặt

lần nữa, thân thể rõ ràng bị chấn động.



Anh nhìn cô chăm chú, rõ

ràng không phải bằng thái độ hung hăng nạt nộ, nhưng ngữ điệu lại không

thể che giấu khí chất hơn người “Con ở đâu?”



Anh nhìn từ trên

xuống, đôi mắt sáng quắc làm cô cảm thấy như gai nhọn đâm vào sống lưng, cô biết chỉ cần cô để lộ chút sợ hãi thì anh ta nhất định sẽ nhìn thấu

tâm tư cô.



Vì vậy, cô bình tĩnh hướng mắt nhìn lên “Tôi không hiểu anh nói gì?”



Anh ta thấp giọng nói gần như cảnh cáo “Hạ Tử Du, đừng mong lừa gạt được tôi.”



Cô biết nói dối anh ta cũng vô dụng, cho nên cô định im lặng không nói gì thêm.



Lúc này, vừa làm thủ tục xuất viện xong, viện trưởng Trần đi vào phòng

bệnh, vui mừng nói “Hạ Tử Du, thì ra có người đã trả viện phí cho con…”