Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)

Chương 104 : Kẻ giết người và bạn thân

Ngày đăng: 02:13 27/06/20

Khi thấy Vương Lão Hổ đến gần rình mò ở bên ngoài gần cánh cửa nhà, Đinh Nhị Cẩu nép sát vào chổ khuất bức tường, giả bộ đang xì xào trò chuyện với cảnh sát Trương Cường, mà chính hắn cũng giả giọng tiếng của Trương Cường luôn, giọng nói thật thấp, chỉ vừa đủ cố ý cho Vương Lão Hổ nghe được.

– Anh Cường, Vương Lão Hổ hôm nay nếu dám đến đây, tụi mình có thể bắt được hắn không?

Đinh Nhị Cẩu nói.

– Ừm.. khó mà nói trước được điều gì!

– Đúng vậy, thằng này rất giảo hoạt, nếu như không nhờ lần trước Trần Tiêu Tử báo cáo với cảnh sát nói là Vương Lão Hổ đốt nhà, chúng ta đến bây giờ cũng không biết là chính hắn tự tay châm đốt, chắc anh cũng biết, Phượng Ny vợ của Vương Lão Hổ hiện tại theo tôi, cho nên tôi hy vọng có thể mau chóng bắt được Vương Lão Hổ, như vậy thì tôi mới an tâm, tôi còn tính làm cho Phượng Ny có bầu, sinh cho tôi mấy đứa con nữa, Trần Tiêu Tử có kể lại là Vương Lão Hổ là một người không có năng lực đàn ông, do đó ở với Phượng Ny không có đẻ được đưa con nào! Hắc hắc, không thể ngờ được Vương Lão Hổ nhìn qua là người đàn ông, nhưng thực tế là đồ phế vật!

– Ừm ừ..ừ!

– À…thật ra là công an huyện thưởng tiền cho Trần Tiêu Tử vẫn là quá ít, chỉ có năm vạn đồng tiền thưởng, nhìn qua rất nhiều, nhưng Trần Tiêu Tử báo tin tức cho chúng ta biết, cũng phải gánh vác không ít rủi ro nha, lần này nếu không nhờ hắn kịp thời báo cáo, chúng ta cũng không biết Vương Lão Hổ đã quay trở lại trong thôn, đoán chừng lần này tiền thưởng cũng không thể thiếu được!

– Ừ.. khả năng có thưởng nữa!

Mé bên ngoài Vương Lão Hổ phế quản bị chọc giận muốn nổ tung, hắn nghiến răng, “ Trần Tiêu Tử, ông vẫn xem mày là anh em bạn bè, mày sau lưng dám đâm ông bằng dao, hãy đợi đấy “Vương Lão Hổ định phá cửa xông vào để hỏi cho rõ ràng, nhưng Vương Lão Hổ lúc này mới nhớ tới đối phương là cảnh sát, mà mình bây giờ là nghi phạm, vì thế âm thầm lặng lẽ lui về phía sau, mãi cho đến khi biến mất trong màn đêm.

– Thôi quên chuyện này, đi ngủ, giờ không biết Vương Lão Hổ đã đi đến nơi nào nữa!

Đinh Nhị Cẩu vẫn đang tiếp tục giả bộ nói, nhưng lúc này Vương Lão Hổ đã rời khỏi đi xa.

– Một mình ông ở ngoài sân múa máy tay chân nói cái gì vậy, sao còn chưa ngủ?

Trần Nhị Đản bị mắc tiểu tỉnh giấc, đứng lên đi toilet, ngó ra thấy Đinh Nhị Cẩu còn đứng ở trong sân lầm bầm lầu bầu, liền hỏi một câu.

– Ừm..tui cũng vậy đi tiểu, mới ngủ xong một giấc rồi!

Đinh Nhị Cẩu trả lời, rồi quay đầu vào nhà.

Vương Lão Hổ điên tiết lên đã đã đến nhà của Trần Tiêu Tử, hiện tại toàn bộ trong thôn Lô Gia Lĩnh chỉ có Trương Cường và Đinh Nhị Cẩu hai cảnh sát, tất cả những cảnh sát khác, đều mai phục con đường vào thôn ở bên ngoài, sau núi, với những con đường nhỏ chung quanh.

– Ai vậy? Đã trễ thế này mà còn tới?

Trần Tiêu Tử nghe thấy tiếng đập cửa, thấy lạ lùng kỳ quái nên hỏi, từ khi Dương Phụng Tê trốn đi, thay vì hắn vừa làm cha lại kiêm luôn chức mẹ, thì cũng là đi chơi vòng vòng, hắn đã đem đứa bé đưa cho cha mẹ của mình nuôi, hắn vẫn là cà lơ phất phơ không làm việc đàng hoàng.

– Anh Hổ, sao anh dám trở lại?

Trần Tiêu Tử kinh hãi giật mình, hắn cũng biết hiện tại tuy rằng tình hình bên ngoài êm ả, nhưng vẫn là ngấm ngầm truy bắt, tự nhiên Vương Lão Hổ trở về, đó không phải là chui đầu vô lưới sao.

– Haha ..bộ không phải mày đã sớm biết tao đã trở về sao?

Vương Lão Hổ nhe răng ra cười, trêи tay cầm một cây dao nhọn giấu ở phía sau lưng.

– Em..em làm gì mà biết, mới vừa gặp anh tại đây nè!

– Thật vậy không, gần đây có gặp qua Đinh Nhị Cẩu không?

– Không có, cũng lâu rồi chưa thấy lại hắn!

Dọc trêи con đường đi đến đây, Vương Lão Hổ cũng suy nghĩ rồi, hắn cho là mình lén lút đến nhà Lý Kiến Thiết thì làm sao Đinh Nhị Cẩu có khả năng phát hiện ra mình, cho nên kia câu chuyện nghe qua lời Đinh Nhị Cẩu hẳn tin là có thật, nếu lần này Trần Tiêu Tử thú nhận đã gặp qua Đinh Nhị Cẩu, vậy chắc có lẽ mình cũng nên tha cho Trần Tiêu Tử, dù sao cũng chỉ dựa vào nghe Đinh Nhị Cẩu cùng với Trương Cường nói chuyện, Vương Lão Hổ đúng cũng không nỡ xuống tay với Trần Tiêu Tử, nhưng Trần Tiêu Tử lại nói chưa từng thấy qua Đinh Nhị Cẩu, này khiến cho hắn giận dữ, đây chính là che giấu phủ nhận! Phủ nhận là cái gì, phủ nhận chính là tiếp tục dối trá che giấu lừa gạt hắn.

Đầu óc vừa mới có chút bình ổn, lửa giận lại bị bốc cháy lên, nhất là nhớ tới khi Đinh Nhị Cẩu nói làm cho Lý Phượng Ny sinh mấy đưa con cho hắn, còn có Trần Tiêu Tử nói hắn Vương Lão Hổ là không có năng lực đàn ông, rốt cục Vương Lão Hổ nhịn không được nên mù quáng, đem con dao đang cầm giấu trong tay, đâm ngay vào giữa lưng Trần Tiêu Tử, tại vì Trần Tiêu Tử bất ngờ, không hề có bất kỳ sự chuẩn bị nào, đến khi bị đâm chỉ kịp quay sang, trừng trừng nhìn Vương Lão Hổ, hắn như không tin được đây là sự thật, nhưng sự thật, quả thật là nghiệt ngã như thế.

Điều này làm cho người ta không khỏi nghĩ tới câu nói thường nghe, bạn thân và kẻ giất người chỉ có khác biệt duy nhất là:

– Kẻ giết người từ sau lưng đâm mình một dao, mình chỉ kịp quay đầu đau đớn hỏi: Ngươi…ngươi là ai? Vì sao?

– Bạn thân ở sau lưng đâm mình một dao, mình chỉ kịp quay đầu kinh ngạc hỏi:

Ngươi…là ngươi! Vì sao?

Trần Tiêu Tử cũng là kinh ngạc quay đầu:

– Anh Hổ.. là anh, vì sao?

Một câu nói xong Trần Tiêu Tử ngã trêи mặt đất, đúng ra là khụy hai chân quỳ rạp trêи mặt đất chết.

Vương Lão Hổ nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi nhà Trần Tiêu Tử, tuy rằng hắn bình thường tính tình nóng nảy hung dữ, nhưng giết người vẫn là lần đầu tiên, cho nên chịu không nỗi sự kinh hoảng bất an.

Lúc này ở phía xa xa có một bóng đen, chậm rãi đi thong thả tới, khi nhìn thấy Vương Lão Hổ biến mất trong đêm tối, hắn mới từ từ đi đến cửa nhà củaTrần Tiêu Tử, nhìn vào trong sân Trần Tiêu Tử nằm trêи mặt đất co giật dãy chết, trong lòng không tránh khỏi dâng lên lòng thương hại, nhưng hắn lập tức lại nghĩ tới Dương Phụng Tê, nên dằn lòng chậm chạp xoay người, âm thầm, quay trở về nhà Lý Kiến Thiết rồi mới đi ngủ.

– Đinh Nhị Cẩu… Đinh Nhị Cẩu, dậy đi… xảy ra chuyện lớn rồi!

Một tiếng sau, Trương Cường xuất hiện ở trước nhà Lý Kiến Thiết gõ cửa kêu om xòm.

– Chuyện gì vậy anh Cường, xảy ra chuyện gì?

Đinh Nhị Cẩu mặc một cái qυầи ɭót còn ngáy ngủ liền đi ra.

– Trời ơi! Mặc quần áo vào nhanh đi, Vương Lão Hổ đã bị bắt, nhưng lại xảy ra án mạng!

Trương Cường vội vả rống to.

– Cái gì? Vương Lão Hổ đã chết?

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

– Vương Lão Hổ nào mà chết, là Trần Tiêu Tử chết rồi, chảy đầy máu ngay giữa sân nhà, vậy là hai chúng mình bị phiền toái rồi, ở trong thôn chỉ có chúng ta là canh phục, trách nhiệm này đổ xuống đầu tụi mình rồi!

– Không thể nào, mắc mớ gì đến chúng ta?

Đinh Nhị Cẩu vừa nói vừa trở về mặc quần áo, rồi cùng Trương Cường hướng nhà Trần Tiêu Tử đi đến.

Khi bọn họ đến nhà Trần Tiêu Tử, thì Hoắc Lữ Mậu đã ở nơi đó tự lúc nào rồi.

– Hai người công việc làm.. rất tốt, xảy ra chuyện lớn như vậy, còn có thể ngủ được tới bây giờ, trở về lại đồn cảnh sát, sẽ tính sổ với hai người !!!