Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh (dịch)
Chương 1 : Lễ vật khác
Ngày đăng: 22:42 16/02/21
CHƯƠNG 1003 : LỄ VẬT KHÁC.
Nhìn xem mấy người mang đến, hắn mở cửa ghế sau, để bọn họ nhét hai cái thùng vào, bất quá là hai thùng cá Hô mà thôi, đặt ở trong ghế đằng sau là được rồi ..
Nếu là hảo ý của người ta, chính mình cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, vì vậy cùng Triệu Khánh Hổ và Triệu Cương cáo biệt, liền rời khỏi Vệ Hoàng sơn trang, nhưng lúc xe chạy đến dưới chân núi, Đinh Nhị Cẩu đột nhiên cảm giác được phía sau hai cái thùng có gì đó không ổn .
Mơ hồ còn nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào nuốt vào trong, càng nghe càng cảm thấy có tiếng động trong thùng, vì vậy Đinh Nhị Cẩu nhìn chung quanh một chút, rồi dừng xe trong góc khuất ở bên cạnh đường núi .
Mở cửa sau, lấy tay vỗ vỗ phía trêи cái thùng, bên trong chẳng những phát ra tiếng ‘’um..um..’’ hơn nữa cái thùng còn bắt đầu chuyển động, điều này làm cho Đinh Nhị Cẩu lại càng hoảng sợ, hắn không biết bên trong là cái gì, vì vậy liền rút khẩu súng ra, lên đạn, duỗi ra một tay tìm tòi một góc của cái thùng .
-Ai.. .
Bên trong có cái gì đó thở dài một cái .
Đến lúc Đinh Nhị Cẩu đem toàn bộ cái thùng mở ra, Đinh Nhị Cẩu sợ ngây người, đồ vật bên trong nhìn thấy là Đinh Nhị Cẩu, cũng sợ ngây người, nhưng là lập tức là mừng r .
Trong thùng đó là một người đàn bà, xác thực mà nói đó là một cô gái trẻ, đã vậy còn chính là một trong hai cô gái, mới vừa rồi bên suối nước nóng xoa bóp kỳ lưng cho hắn.
-Tại sao là cô? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tên Triệu Cương này, quả thực là điên rồi mà.
Sau khi lấy miếng vải từ miệng cô gái ra, hắn định dùng điện thoại di động cọi cho Triệu Cương, thì bị cô gái trẻ cản lại .
-Anh ơi… làm ơn đừng có gọi điện thoại, bọn em không muốn quay trở về đâu, cầu anh cứu lấy chúng em đi, em van xin anh..
Cô gái trong xe quỳ xuống dập đầu, càng thêm quá đáng là trêи người cô gái này trêи cơ bản không có mặc quần áo g , bên ngoài chỉ phủ lấy một tấm lụa trắng mỏng như giấy, mà bên ngoài thì trời rất lạnh, cóng đến mức nàng lạnh run, Đinh Nhị Cẩu lúc này mới nhớ tới cửa xe đang mở, vì vậy hắn cất súng đi, đóng cửa xe lại , ngồi trở lại xe, mở bộ phận sưởi ấm gió tối đa.
Nhưng không biết là bởi vì sợ hay bởi vì trời lạnh, cô gái vẫn còn chưa hết run .
-Cô tên là gì, chuyện gì xảy ra vậy?
Đinh Nhị Cẩu đã hiểu Triệu Cương làm như vậy là có ý gì, cho nên cũng không dám dừng xe lại thêm, ngay lậức khởi động xe chạy nhanh về phía trước.
-Dạ..em gọi là Cốc Nhạc Nhạc, em gái của em tên Cố Điềm Điềm..
-Em gái của cô? Đúng rồi, em gái của cô đâu?
Đinh Nhị Cẩu vừa lái xe vừa thuận miệng hỏi, hắn đang lo lắng đây là âm mưu của Triệu Cương, cho nên tập trung lái xe rất nhanh.
-Đây…trong cái thùng ở dưới đây này.
Cốc Nhạc Nhạc nói lại làm cho Đinh Nhị Cẩu kinh ngạc, hai cái thùng carton này chỉ là người, Đinh Nhị Cẩu lửa nóng tong lòng dâng lên, Triệu Khánh Hổ cùng Triệu Cương nhất định là có âm mưu gì, bằng không tại sao phải đem hai cô gái trẻ bỏ vào trong thùng rồi đưa cho mình .
-Ai da… còn không mau đem cô ấy ra, nhỡ xảy ra nhân mạng thì thêm phiền toái.
Đinh Nhị Cẩu vội vàng nói .
Chỉ trong chốc lát , hai cô gái đã chen chúc ngồi yên ở đằng sau..
-Giờ thì nói đi , đến cùng chuyện gì xảy ra?
-Bọn em từ nhỏ đã bị lừa bán, có người đem bọn em nuôi đến lớn lên rồi cũng liền bán đứng bọn em…
-Nhà các cô ở nơi nào?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Không biết, lúc ấy còn rất nhỏ , cho nên không nhớ được..
Vẫn luôn là người chị Nhạc Nhạc nói , còn cô em Điềm Điềm nãy giờ không nói tiếng nào, chỉ là rúc vào trong ngực của chị mình lạnh run.
-Vậy các cô đến đây từ lúc nào?
-Đại khái là tầm hai tháng trước, em cũng không biết đây là chỗ nào, lúc bị mang tới đây thì bị bịt mắt, vậy đây là chỗ nào vậy anh?
-Nơi này là thành phố Hồ Châu thuộc tỉnh Trung Nam, vừa rồi là ở nơi nào bị bán tới nơi này?
-Đông Bắc , cũng không biết địa phương tên là gì.
Cốc Nhạc Nhạc nói .
-Vậy bây giờ các cô dự định như thế nào , hay là tôi đem các cô đưa đến đưa viện bảo trợ xã hội, xem tuổi các cô dường như là còn vị thành niên mà.
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Không .. bọn em không đến viện bảo trợ xã hội đâu, bọn em cũng đã mười tám tuổi rồi…em…em…
-Mười tám tuổi rồi hả? Có chắc không đấy ?
-Bọn em đều là người không có nhà cửa, công chủ Triệu đã đem bọn em đưa cho anh rồi, về sau bọn em sẽ theo anh… bọn em cái gì cũng biết làm, giặt quần áo nấu cơm, làm nội trợ, cả cái chuyện…kia anh muốn làm gì cũng đều được.
Cốc Nhạc Nhạc nói ra câu cuối cùng sắc mặt ửng đỏ cúi đầu, không dám nhìn Đinh Nhị Cẩu nữa.
-Không cần đâu… những chuyện…như thế đã có người làm cho anh rồi, các em phải về nhà mình hoặc là tìm một nghề nghiệp gì đó mà làm…
-Không…không được .. nêu anh không lưu lại bọn em thì bọn em chết chắc, thật sự đấy..
Cốc Nhạc Nhạc lại một lần nữa quỳ ở chỗ ngồi phía sau, tấm lụa mỏng không đủ để che lấp thân hình của nàng, có lẽ Cốc Nhạc Nhạc nói không sai, các nàng đã mười tám tuổi rồi, bởi vì nếu chưa có đến cái tuổi này, căn bản không có khả năng các nơi lồi lỏm dường cong thân hình không có bành trướng qui mô như vậy.
Vì vướng hai cái thùng giấy, nên hai chân của nàng một cao một thấp, chính giữa nơi cặp đùi tuyết trắng giao nhau cùng một chỗ hợi bị hở ra, như ẩn như hiện, dụ dỗ mê hoặc lòng người một cách nguy hiểm, khu vực âʍ ɦộ hoa đua đất nở bụi cỏ rậm rạp, nơi cái khe hở âʍ ɦộ, con dường duy nhất để tiến vào trong cơ thể nàng một màu hồng tươi thắm, cũng là cội nguồn gây kɧօáϊ hoạt, trước ngực hai bầu иɦũ ɦσα săn chắc căng tràn, theo hơi thở chậm rãi hơi nhấp nhô, hiện ra trong trắng đỏ hồng khỏe mạnh sáng bóng, hai quầng иɦũ ɦσα nhỏ tô điểm trêи đỉnh cái đầu núm иɦũ ɦσα xinh xinh, làm cho Đinh Nhị Cẩu cảm giác được một hồi miệng đắng lưỡi khô, là những bộ phận nhạy cảm của cô em gái cũng y như đúc một khuông chẳng khác gì cô chị, lúc này Cốc Điềm Điềm vẫn đang dụi vào trong người của chị mình, cái ʍôиɠ chưa lớn lắm như hơi bè ra cong vút, Đinh Nhị Cẩu tranh thủ thời gian quay đầu lại tiếp tục lái xe.
-Thôi được rồi… như vậy đi, chúng ta trước tiên tìm một nơi mua quần áo để các cô mặc vào cái đã rồi tính sau, mẹ kiếp Triệu Cương thằng cháu con rùa lại không cho các cô mặc quần áo .
Cốc Nhạc Nhạc cúi đầu không nói, Cốc Điềm Điềm cũng không nói chuyện…
Nhìn xem mấy người mang đến, hắn mở cửa ghế sau, để bọn họ nhét hai cái thùng vào, bất quá là hai thùng cá Hô mà thôi, đặt ở trong ghế đằng sau là được rồi ..
Nếu là hảo ý của người ta, chính mình cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, vì vậy cùng Triệu Khánh Hổ và Triệu Cương cáo biệt, liền rời khỏi Vệ Hoàng sơn trang, nhưng lúc xe chạy đến dưới chân núi, Đinh Nhị Cẩu đột nhiên cảm giác được phía sau hai cái thùng có gì đó không ổn .
Mơ hồ còn nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào nuốt vào trong, càng nghe càng cảm thấy có tiếng động trong thùng, vì vậy Đinh Nhị Cẩu nhìn chung quanh một chút, rồi dừng xe trong góc khuất ở bên cạnh đường núi .
Mở cửa sau, lấy tay vỗ vỗ phía trêи cái thùng, bên trong chẳng những phát ra tiếng ‘’um..um..’’ hơn nữa cái thùng còn bắt đầu chuyển động, điều này làm cho Đinh Nhị Cẩu lại càng hoảng sợ, hắn không biết bên trong là cái gì, vì vậy liền rút khẩu súng ra, lên đạn, duỗi ra một tay tìm tòi một góc của cái thùng .
-Ai.. .
Bên trong có cái gì đó thở dài một cái .
Đến lúc Đinh Nhị Cẩu đem toàn bộ cái thùng mở ra, Đinh Nhị Cẩu sợ ngây người, đồ vật bên trong nhìn thấy là Đinh Nhị Cẩu, cũng sợ ngây người, nhưng là lập tức là mừng r .
Trong thùng đó là một người đàn bà, xác thực mà nói đó là một cô gái trẻ, đã vậy còn chính là một trong hai cô gái, mới vừa rồi bên suối nước nóng xoa bóp kỳ lưng cho hắn.
-Tại sao là cô? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tên Triệu Cương này, quả thực là điên rồi mà.
Sau khi lấy miếng vải từ miệng cô gái ra, hắn định dùng điện thoại di động cọi cho Triệu Cương, thì bị cô gái trẻ cản lại .
-Anh ơi… làm ơn đừng có gọi điện thoại, bọn em không muốn quay trở về đâu, cầu anh cứu lấy chúng em đi, em van xin anh..
Cô gái trong xe quỳ xuống dập đầu, càng thêm quá đáng là trêи người cô gái này trêи cơ bản không có mặc quần áo g , bên ngoài chỉ phủ lấy một tấm lụa trắng mỏng như giấy, mà bên ngoài thì trời rất lạnh, cóng đến mức nàng lạnh run, Đinh Nhị Cẩu lúc này mới nhớ tới cửa xe đang mở, vì vậy hắn cất súng đi, đóng cửa xe lại , ngồi trở lại xe, mở bộ phận sưởi ấm gió tối đa.
Nhưng không biết là bởi vì sợ hay bởi vì trời lạnh, cô gái vẫn còn chưa hết run .
-Cô tên là gì, chuyện gì xảy ra vậy?
Đinh Nhị Cẩu đã hiểu Triệu Cương làm như vậy là có ý gì, cho nên cũng không dám dừng xe lại thêm, ngay lậức khởi động xe chạy nhanh về phía trước.
-Dạ..em gọi là Cốc Nhạc Nhạc, em gái của em tên Cố Điềm Điềm..
-Em gái của cô? Đúng rồi, em gái của cô đâu?
Đinh Nhị Cẩu vừa lái xe vừa thuận miệng hỏi, hắn đang lo lắng đây là âm mưu của Triệu Cương, cho nên tập trung lái xe rất nhanh.
-Đây…trong cái thùng ở dưới đây này.
Cốc Nhạc Nhạc nói lại làm cho Đinh Nhị Cẩu kinh ngạc, hai cái thùng carton này chỉ là người, Đinh Nhị Cẩu lửa nóng tong lòng dâng lên, Triệu Khánh Hổ cùng Triệu Cương nhất định là có âm mưu gì, bằng không tại sao phải đem hai cô gái trẻ bỏ vào trong thùng rồi đưa cho mình .
-Ai da… còn không mau đem cô ấy ra, nhỡ xảy ra nhân mạng thì thêm phiền toái.
Đinh Nhị Cẩu vội vàng nói .
Chỉ trong chốc lát , hai cô gái đã chen chúc ngồi yên ở đằng sau..
-Giờ thì nói đi , đến cùng chuyện gì xảy ra?
-Bọn em từ nhỏ đã bị lừa bán, có người đem bọn em nuôi đến lớn lên rồi cũng liền bán đứng bọn em…
-Nhà các cô ở nơi nào?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Không biết, lúc ấy còn rất nhỏ , cho nên không nhớ được..
Vẫn luôn là người chị Nhạc Nhạc nói , còn cô em Điềm Điềm nãy giờ không nói tiếng nào, chỉ là rúc vào trong ngực của chị mình lạnh run.
-Vậy các cô đến đây từ lúc nào?
-Đại khái là tầm hai tháng trước, em cũng không biết đây là chỗ nào, lúc bị mang tới đây thì bị bịt mắt, vậy đây là chỗ nào vậy anh?
-Nơi này là thành phố Hồ Châu thuộc tỉnh Trung Nam, vừa rồi là ở nơi nào bị bán tới nơi này?
-Đông Bắc , cũng không biết địa phương tên là gì.
Cốc Nhạc Nhạc nói .
-Vậy bây giờ các cô dự định như thế nào , hay là tôi đem các cô đưa đến đưa viện bảo trợ xã hội, xem tuổi các cô dường như là còn vị thành niên mà.
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Không .. bọn em không đến viện bảo trợ xã hội đâu, bọn em cũng đã mười tám tuổi rồi…em…em…
-Mười tám tuổi rồi hả? Có chắc không đấy ?
-Bọn em đều là người không có nhà cửa, công chủ Triệu đã đem bọn em đưa cho anh rồi, về sau bọn em sẽ theo anh… bọn em cái gì cũng biết làm, giặt quần áo nấu cơm, làm nội trợ, cả cái chuyện…kia anh muốn làm gì cũng đều được.
Cốc Nhạc Nhạc nói ra câu cuối cùng sắc mặt ửng đỏ cúi đầu, không dám nhìn Đinh Nhị Cẩu nữa.
-Không cần đâu… những chuyện…như thế đã có người làm cho anh rồi, các em phải về nhà mình hoặc là tìm một nghề nghiệp gì đó mà làm…
-Không…không được .. nêu anh không lưu lại bọn em thì bọn em chết chắc, thật sự đấy..
Cốc Nhạc Nhạc lại một lần nữa quỳ ở chỗ ngồi phía sau, tấm lụa mỏng không đủ để che lấp thân hình của nàng, có lẽ Cốc Nhạc Nhạc nói không sai, các nàng đã mười tám tuổi rồi, bởi vì nếu chưa có đến cái tuổi này, căn bản không có khả năng các nơi lồi lỏm dường cong thân hình không có bành trướng qui mô như vậy.
Vì vướng hai cái thùng giấy, nên hai chân của nàng một cao một thấp, chính giữa nơi cặp đùi tuyết trắng giao nhau cùng một chỗ hợi bị hở ra, như ẩn như hiện, dụ dỗ mê hoặc lòng người một cách nguy hiểm, khu vực âʍ ɦộ hoa đua đất nở bụi cỏ rậm rạp, nơi cái khe hở âʍ ɦộ, con dường duy nhất để tiến vào trong cơ thể nàng một màu hồng tươi thắm, cũng là cội nguồn gây kɧօáϊ hoạt, trước ngực hai bầu иɦũ ɦσα săn chắc căng tràn, theo hơi thở chậm rãi hơi nhấp nhô, hiện ra trong trắng đỏ hồng khỏe mạnh sáng bóng, hai quầng иɦũ ɦσα nhỏ tô điểm trêи đỉnh cái đầu núm иɦũ ɦσα xinh xinh, làm cho Đinh Nhị Cẩu cảm giác được một hồi miệng đắng lưỡi khô, là những bộ phận nhạy cảm của cô em gái cũng y như đúc một khuông chẳng khác gì cô chị, lúc này Cốc Điềm Điềm vẫn đang dụi vào trong người của chị mình, cái ʍôиɠ chưa lớn lắm như hơi bè ra cong vút, Đinh Nhị Cẩu tranh thủ thời gian quay đầu lại tiếp tục lái xe.
-Thôi được rồi… như vậy đi, chúng ta trước tiên tìm một nơi mua quần áo để các cô mặc vào cái đã rồi tính sau, mẹ kiếp Triệu Cương thằng cháu con rùa lại không cho các cô mặc quần áo .
Cốc Nhạc Nhạc cúi đầu không nói, Cốc Điềm Điềm cũng không nói chuyện…